Anh bỗng nhiên phẫn nộ xoay người, vừa đi ra khỏi phòng bếp liền đập một quyền lên vách tường. Tĩnh Tri đột nhiên nghe được động tĩnh trong phòng ăn, hoảng sợ, không để ý tới một tay bọt nước, liền luống ca luống cuống chạy đến; "Thiệu Hiên, anh làm sao vậy?"
Anh liếc nhìn ánh mắt ân cần của cô, mang theo dịu dàng và trong suốt giống như lúc trước, tất cả tức giận giống như dần dần lắng xuống, bàn tay anh nắm chặt tụ máu đến có chút xanh tím, nặn ra một nụ cười từ trong kẽ răng: "Không có việc gì, tay không cẩn thận đánh lên bàn."
"Không sao chứ?" Cô nhíu chặt mi, lau tay sạch sẽ đi tới, cúi đầu kéo bàn tay anh đang giấu ở phía sau ra, liếc nhìn vết thương lớn ứ đọng kia, đáy mắt cô liền lướt qua thương tiếc nhàn nhạt, nâng mắt nhìn anh; "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Ánh mắt ân cần thần và động tác của cô dần dần hóa tan lệ khí và lửa giận nảy sinh ra từ trong cơ thể của anh, ý cười liền tràn ngập tới khóe mắt, "Bà xã... Em còn trách anh, tay rất đau..."
"Biết đau, sau này liền cẩn thận một chút, em đi lấy thuốc bôi cho anh." Cô lại liếc mắt trừng anh một cái, bộ dáng hàm chứa giận dữ mang theo trách cứ khiến anh không thể kiềm chế, lập tức ôm lấy cô. Ngũ quan tuấn mỹ của anh kéo gần từng chút một, mà ý cười vẫn dao động giống như năm đó. Anh vẫn tuấn mỹ và đầy ánh mặt trời như trước, nhưng đáy mắt lại không thể tránh khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551917/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.