Mới đầu là bởi vì bệnh của Tĩnh Tri, Thiệu Hiên và cô liền chia phòng ngủ. Đợi đến khi bệnh tình của cô tốt hơn một ngày lại một ngày, hai người cũng không có đề cập đến chuyện chuyển phòng, cô không mở miệng, Thiệu Hiên tự nhiên cũng sẽ không nói. Đến cuối cùng, hơn nửa tháng đã qua, trong ngôi nhà hai sảnh ba phòng, ba người họ vẫn là mỗi người một phòng.
Tới cuối cùng, hết thảy chuyện này thật giống như là kết cục đã định.
Buổi sáng đưa Phi Đồng đi vườn trẻ, khi Mạnh Thiệu Hiên trở về, Tĩnh Tri đã rời giường chuẩn bị xong bữa sáng. Anh vừa vào cửa, liền thấy Tĩnh Tri bận rộn ở trước bàn ăn. Trong nháy mắt, khuôn mặt iền tràn ngập ôn nhu: "Bà xã, tại sao em lại thức dậy chuẩn bị bữa sáng, không phải nói muốn em nghỉ ngơi nhiều sao, bệnh của em vừa mới tốt lên thôi mà!"
Anh ôm lấy cô từ sau lưng, giống như trước kia vậy, cô đi tới chỗ nào, anh đều dính tới chỗ đó, còn thân mật đặt cằm ở trên hõm vai của Tĩnh Tri. Tay bưng dĩa của cô run lên, cả người lại cứng ngắc. Cô ngồi thẳng dậy từng chút một, trên mặt cố gắng treo lên nụ cười, khuỷu tay lại hơi thúc về phía sau, mới mở miệng nói: "Thiệu Hiên, đừng làm rộn, em còn đang cầm đồ trong tay..."
Anh không lên tiếng, lại bỗng nhiên nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô, toàn thân Tĩnh Tri run lên mãnh liệt một chút, dĩa trong tay cô đột nhiên rơi xuồng trên bàn cơm, mà cả người cô lại như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551915/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.