Bầu không khí có chút quỷ dị, thậm chí Phi Đồng hết sức chuyên chú ôm cái ly uống sữa tươi cũng cảm giác được. Thằng bé cắn cái ly, ánh mắt sợ hãi ngắm tới ngắm lui trên người hai người lớn nhìn chằm chằm nhau.
Vì sao mặt mẹ lại hồng như thế, vì sao bác đã ăn sạch dĩa mỳ và salad trước mặt, nhưng vẫn còn tiếp tục đấu tranh với những mảnh vụn kia chứ! Người lớn chính là rất phiền phức, thật sự là không hiểu nổi hai người này đang làm gì.
Phi Đồng chép chép miệng, uống sữa xong, nó theo thường lệ lại mọc ra một vòng râu bạc, đầu lưỡi liếm rồi liếm, hơn một lúc lâu cũng không thấy mẹ kéo nó, lau râu cho nó, nhịn không được kêu một tiếng: "Mẹ! Lau miệng đi!"
Tĩnh Tri vừa xiên mảnh bánh mì liền bịch một tiếng rơi vào trong dĩa, mặt cô ửng hồng một mảnh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh xoay mặt sang một bên, nhưng tay đặt ở trên bàn cơm lại đang không ngừng rung động, trong lòng cô vọt lên một chút ngọt ngào, đáp lại Phi Đồng một tiếng, liền gọi Bình Bình mang Phi Đồng đi rửa tay.
Phi Đồng bị ôm xuống ghế ăn, tay béo mập nhéo Bình Bình, bất mãn kéo ra, chính là tránh ra từ trong ngực, xoay mình trượt xuống đất chạy đến trước mặt Tĩnh Tri, ôm lấy đùi của cô, đôi mắt trông mong chu cái miệng nhỏ nhắn: "Mẹ lau."
Tĩnh Tri bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy khăn ăn lau sạch sẽ cái miệng nhỏ nhắn và tay nhỏ bé cho nó, "Xong chưa? Đi chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551893/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.