Nghe được tiếng cười của thằng bé như là tiếng trời, cả người của anh giống như người sắp chết chìm đột nhiên bắt được một khối gỗ nhẹ nhàng trôi tới, tất cả bộ phận toàn thân tựa hồ cũng tràn ngập vui sướng, mỗi một tấc da thịt đều giống như là tràn đầy thoải mái, thoải mái đến mức anh chỉ muốn vui vẻ cười ra tiếng...
Mà trong khuôn mặt kia hàm chứa vẻ ôn nhu, dần dần như là nước biển xanh thẳm xinh đẹp của California: "Phi Đồng, sao con có thể gọi điện thoại cho cha được?"
Tiếng cười của Phi Đồng dần dần mất đi, trong loa truyền đến âm thanh lôi kéo, tâm Thiệu Hiên căng thẳng, nhịn không được liền nhăn lông mày dài lại, nhưng bên kia cũng đã truyền đến giọng nói quen thuộc: "Lão tam, chú có khỏe không?"
Mạnh Thiệu Hiên hơi giật mình. Hồi lâu sau, bờ môi anh mới hiện lên một nụ cười nhạt thản nhiên, ở chỗ sâu trong đáy mắt lại có mỉa mai trào phúng nhàn nhạt: "Là anh sao, anh cả."
"Mấy ngày nay khí trời California rất tốt, thân thể của chú cũng tốt chứ?"
"Phiền anh phí tâm, tôi rất tốt, ăn được, cũng ngủ được."
"Vậy là tốt rồi. Mấy ngày nữa, anh liền phái người đi đón chú trở về." Mạnh Thiệu Tiệm không nhanh không chậm nói, như là đang tùy tiện nói với anh ngày mai đi ra ăn một bữa cơm.
Nhưng Mạnh Thiệu Hiên nghe được, lại như là trái bom nặng ký đột nhiên quăng vào trong lòng của anh, nổ tung khiến anh không trở tay kịp.
"Làm sao vậy? Không nói lời nào..."
"Về nước?" Giọng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551885/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.