Editor: May
Thời gian trôi qua rất nhanh, anh vẫn luôn chưa từng trở về, mà may là anh mặc chính là áo ngủ, hẳn là còn ở trong nhà. Có thể ngồi trên ghế sa lon ở dưới lầu, cầm điếu thuốc trong tay, có thể ở trong vườn nhỏ bên ngoài, anh sẽ không ném một mình cô ở một địa phương xa lạ.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, tâm lại dần dần yên ổn. Rốt cuộc lúc cô sắp để chính mình đứng thành một pho tượng điêu khắc, hai chân nhỏ dần lạnh như văng, liền hít sâu một hơi, kéo cửa phòng ngủ ra.
Trong hành lang một mảnh đen kịt, phòng khách dưới lầu cũng tối thui, tâm Tĩnh Tri lập tức ngã vào đáy cốc.
Ánh đèn trong phòng ngủ có chút yếu ớt, nhưng vẫn dần dần bức lui mảnh bóng tối kia. Ánh mắt của cô thích ứng với tia sáng trong phòng, liền thấy rõ ràng sô pha trong phòng khách dưới lầu trống không, không có người.
Tĩnh Tri nắm chặt lòng bàn tay, yết hầu của cô có chút kéo căng, trợn to mắt nhìn dưới lầu. Hồi lâu sau mới nghe được tiếng nói vọng lại từ trong cổ họng của cô, tên của anh bị cô gọi có hơi vỡ nát.
Giẫm cầu thang gỗ, đi từng bước một xuống lầu. Một tay đỡ ở trên tay vịn, một tay lại siết chặt cổ áo ngủ, tim đập dần dần tăng nhanh. Tĩnh Tri nếm được khổ sở xông tới từ trong cổ họng, cô giống như đã lâu chưa nếm qua tư vị như vậy.
Đi thẳng tới cửa ra phòng khách, vẫn không có nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình. Ngoài phòng cũng tối om
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551866/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.