Editor: May
Mạn Quân nắm chặt lấy cánh tay bà Thẩm, nước mắt tuôn rơi xuống. Tất cả ủy khuất và không cam lòng như là đột nhiên vỡ đê, cô muốn khống chế cũng không khống chế được .
Bà Thẩm thấy Mạn Quân như vậy, trong lòng tự nhiên cực kỳ khó chịu, cố nén nước mắt nắm lấy tay của con gái: "Mạn Quân, không khóc, hiện tại chúng ta nên đi kiểm tra rồi, mẹ chồng con vẫn đang chờ đấy."
Mạn Quân giống như là con rối, mặc cho bà dìu đến phòng kiểm tra. Tâm cô đã lạnh, hoàn toàn đã lạnh. Cô sẽ không đồng ý ly hôn, cô sẽ kéo dài như vậy, kéo dài đến khi bọn họ chết già cũng sẽ không buông tay. Dựa vào cái gì cô phải thành toàn cho bọn họ? Dựa vào cái gì phải chật vật rời khỏi? Cô không muốn!
Nửa giờ sau.
Sắc mặt bà Thẩm có chút xám tro, bà thở dài, đẩy trang giấy kia trở về: "Sửa."
Bác sĩ sợ hãi liếc mắt nhìn hai người, không dám nghi vấn cầm lấy tờ báo cáo xét nghiệm đó: "Phu nhân, sửa thế nào?"
Bà Thẩm cười, đứng lên kéo Mạn Quân đến trong một phòng nghỉ nhỏ khác, giảm thấp giọng nói: "Mạn Quân, lần cuối cùng của các con là khi nào?"
************************************************
"Mẹ --" Cửa xe vừa kéo ra, Tĩnh Tri liền nghe được tiếng nói non nớt và quen thuộc. Cô chợt tránh khỏi lòng Mạnh Thiệu Đình, bước nhanh đi tới. Cửa xe kia vừa mở, một viên thịt nho nhỏ được ôm xuống, lập tức tránh khỏi lòng Bình Bình, chân ngắn nhỏ di chuyển, chạy rất nhanh như là tên lửa nhỏ, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551860/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.