Thoạt nhìn, khuôn mặt gầy gò của anh lại tuấn tú thêm mấy phần. Hôm nay cô mới phát hiện, lông mi của anh lại rất dài. Lúc trán của cô và trán của anh để chung một chỗ, cô thậm chí đã sợ lông mi của anh sẽ chạm vào cô!
Cô khẩn trương đến toàn thân đều căng thẳng, nhưng anh vẫn tiếp tục đầu độc cô, giống như là trả thù, muốn ép cô không khống chế được chính mình, mềm nhũn ở trong ngực của anh.
"Là ai nói cho tôi biết, mỗi buổi tối em sẽ len lén khóc hả?" Ngón tay của anh lướt qua trên môi cô, mà trán của anh chống lên trán của cô, thậm chí mũi cao thẳng của anh cũng ép lên cô. Môi của anh dần dần dán xuống, trong giọng nói hàm chứa mật ngọt: "Sau này... em lại khóc vào buổi tối, có tôi cho em mượn vai, không phải sẽ tốt hơn khóc một mình ư?"
Viền mắt cô bỗng đau xót, nước mắt lại muốn lăn xuống, nhưng may mà anh dùng môi thu lấy, ôm thân thể nho nhỏ của cô vào trong ngực, không chịu buông ra nữa. Trong huyết mạch của cô chỉ còn lại một chút kiên cường, bỗng nhiên lung lay giống như muốn sụp đổ. Nếu bây giờ cô thật sự không phải là Phó Tĩnh Tri, nếu cô thật sự vẫn còn chờ đợi anh ở đó, lúc này cô chắc chắn sẽ hóa thành một bãi nước xuân mềm nhũn ở trong ngực của anh.
Nhưng cô không muốn những thứ chờ đợi buồn cười kia, toàn bộ đều đã hóa thành hư vô ở trong bão tuyết rơi đầy trời, ở trong bệnh viện tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551828/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.