Lúc nói đến "Chướng mắt", chính mình giống như bị ủy khuất lớn lao, nước mắt lập tức chảy xuống. Tĩnh Tri càng hận hơn, hận chính mình vốn là mặt mềm thiện tâm, anh không để cho cô mặt mũi, cô còn lo lắng cho thương thế của anh! Thiên hạ này, không thể gặp người phụ nữ nào ngu hơn cô.
"Trời nóng như vậy, em lại giày vò chạy về một chuyến, thân thể chịu nổi không?" Mắt thấy cô đã kéo cửa ra, Mạnh Thiệu Đình không khống chế được liền mở miệng.
Tĩnh Tri hơi dừng bước chân, nhịn không được do dự nghe xem anh muốn nói gì.
Nét mặt An Thành buông lỏng, cũng cuống quít nói: "Đúng vậy, Phó tiểu thư từ xa tới thật không dễ dàng, cần gì đi vội vã như vậy?"
Tĩnh Tri xoay người lại, một đôi con ngươi đen nhánh quét về phía An Thành: "Mới vừa rồi là anh nói với tôi, muốn tôi không nên lặn lội đường xa tới nơi này, anh quên rồi sao?"
Mặt An Thành lập tức đỏ bừng, Mạnh Thiệu Đình cũng không được tự nhiên, nghiêng mặt ho hai tiếng che dấu bối rối của mình, nét mặt làm ra thần sắc cực kỳ bình tĩnh, cũng liếc mắt quét qua An Thành một cái, giáo huấn: "Đây cũng là do anh không phải, nào có đạo lý đuổi khách ra ngoài?"
An Thành gần như muốn khóc: "Thiếu gia..." Tôi rõ ràng là nói dựa theo lời của anh, thiếu gia anh cũng không nên không có trách nhiệm như vậy chứ?
"Chính mình nói ra, tội gì đổ lên người An Thành?" Tĩnh Tri thấy anh nói dối mà không thay đổi sắc mặt, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551826/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.