Anh bị suy nghĩ nảy lên từ đáy lòng kia làm hoảng sợ. Không phải là cô, cô sẽ không lấy.
Có lẽ là người hầu nào đó trong biệt thự thấy được vào lúc quét dọn phòng, chỉ là một cây lược, nên có lẽ tiện tay cầm đi.
Anh vừa nghĩ, lại bắt đầu cầm từng chiếc từ trong đống lược lên. Anh còn nhớ rõ, đột nhiên anh tâm huyết dâng trào mới có thể khắc chữ ở trên lược, mà khi đó chỉ cách thời gian cô rời đi rất ngắn. Bởi vì anh chưa bao giờ từng làm chuyện như vậy, vì thế có rất nhiều chiếc trở thành phế phẩm, đến cuối cùng chỉ có ba cây lược gỗ đào được đưa đến trong tay cô.
Mạnh Thiệu Đình lật qua lật lại tìm tỉ mỉ mấy lần, mới tìm ra được hai chiếc lược khắc chữ.
Anh không biết trong lòng tuôn ra tư vị gì, chỉ là mỗi tay cầm một chiếc lược, động cũng không thể động. Một suy nghĩ bắt đầu sinh sôi mãnh liệt ở trong lòng anh, đến cuối cùng, lại không cách nào khống chế được.
Nếu như cô nhìn thấy nét chữ phía trên kia, nhưng vẫn cầm lược đi, như vậy có phải nói rõ ở trong lòng của cô vẫn có vị trí của anh hay không?
Nếu cô quả thật hoàn toàn khinh thường, chỉ có thể giống như trước đây, có thái độ chẳng thèm ngó tới bất cứ vật gì anh tặng đến. Nếu chịu lấy đi, vậy tất nhiên nói rõ, cô cũng có một chút quan tâm.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, không nhịn được nữa, thậm chí anh có một loại xúc động muốn vọt tới thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551789/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.