Bánh bao nhỏ lập tức mở to hai mắt nhìn, cũng nằm úp sấp ghé vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "Mẹ khóc còn phải nói cho chú ư?" Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng gật đầu, lại nhéo nhéo một nửa khuôn mặt khác của nó. Xúc cảm mũm mỉm này thật là làm cho anh có chút luyến tiếc, một ngày nào đó, dù sao cũng phải có một ngày, anh và Tĩnh Tri nhất định cũng sẽ có một đứa nhỏ, đứa nhỏ đáng yêu như là bánh bao nhỏ vậy. "Lên xe đi, bên ngoài lạnh." Mạnh Thiệu Đình mở cửa xe, thấy Tĩnh Tri ôm bánh bao nhỏ đi vào, anh mới đóng kỹ cửa xe. An Thành lái xe, anh cũng ngồi ở phía sau. Xe ra nghĩa trang, lại thay đổi phương hướng ra khỏi thành phố, sau đó lại lên đường cao tốc về thành phố C. Cho đến lúc này, Tĩnh Tri mới nhịn không được quay đầu liếc anh một cái, sao anh còn không xuống xe? Tựa hồ biết cô muốn hỏi cái gì, Mạnh Thiệu Đình nửa hé mắt thấp giọng nói: "Không có bận việc, sẽ đưa các người trở về luôn." Tĩnh Tri xoay người lại, nhìn màu xanh lướt nhanh ngoài cửa sổ. Cảnh trí một đường đều lặp lại, tất cả đập vào mắt đều là thực vật màu xanh lục, cô vẫn luôn nhìn, không cảm thấy không thú vị. Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mà anh nhìn cô. Lộ trình này rất dài, anh lại cảm thấy có chút ngắn. Đã từng cười nhạo người khác quá ấu trĩ, đến bây giờ đến trên người mình, mới biết được không phải anh thành thục hơn người khác, mà là anh còn chưa tìm được người khiến anh ấu trĩ. Sắc trời dần dần tối sầm, trong xe lại không có mở đèn. Bánh bao nhỏ đang ngủ, ngoan ngoãn ở trong lòng Tĩnh Tri. Ánh sáng vàng của đèn đường ngoài cửa sổ chiếu qua đây, liền cho hai người bọn họ thêm một chút ánh sáng ấm áp. Mạnh Thiệu Đình vừa khỏi bệnh, lúc này lại cảm thấy có chút khó chịu. Anh quay đầu sang cúi đầu ho khan mấy tiếng, An Thành liền quay đầu nhìn anh: "Nhị thiếu, có phải ngài lại không thoải mái không?" Mạnh Thiệu Đình nhẹ khoát tay chặn lại; "Không có gì đáng ngại, anh lái xe đi." Anh nói xong, lại nặng nề ho khan mấy tiếng. Tĩnh Tri vốn muốn mắt điếc tai ngơ, lúc này lại có chút mềm lòng, cô xoay mặt nhìn anh một cái: "Anh về nên gặp bác sĩ, ho lâu không tốt." Mạnh Thiệu Đình cười cười không sao cả, biếng nhác tựa ở ghế trước. Anh kéo cà vạt lung tung, để hô hấp của mình thông thuận một chút, mới yếu ớt đáp: "Không có việc gì, thân thể của tôi, tôi tự mình biết." Tĩnh Tri muốn nói lại thôi, cuối cùng thấp đầu không nói nữa. Ra khỏi đường cao tốc, chỉ hơn mười phút liền vào nội thành. Lại đi một lúc, xe liền lái đến tiểu khu của Tĩnh Tri. Tĩnh Tri mở cửa xe, lúc chuẩn bị xuống xe, cô mới xoay người lại, khẽ cười với anh một chút: "Cám ơn mấy ngày nay anh chiêu đãi, cám ơn anh đưa tôi trở về. Trời đã khuya, tôi sẽ không mời anh uống ly nước, Mạnh Thiệu Đình..." Anh cho cô một ánh mắt hỏi thăm, Tĩnh Tri cắn chặt môi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo vẻ quyết tuyệt, từng câu từng chữ của cô như là đâm vào tim của anh. "Chuyện của Trương Dương, qua rồi thì thôi, tôi không truy cứu nữa, hi vọng sau này anh... đừng đến đây nữa, cũng đừng đến can thiệp cuộc sống của tôi và bánh bao nhỏ. Tôi đi đây... anh bảo trọng."Hiện có ~ 90 Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu, ánh mắt lại đen kịt một mảnh sâu không thấy đáy. Tĩnh Tri đóng cửa xe rời đi, anh ngồi trên xe không động, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo cô xuống xe. Sau đó nhìn cô từng bước một, rời đi, chưa từng quay đầu lại. Cô đã sớm vào thang máy, đã sớm không nhìn thấy, nhưng Mạnh Thiệu Đình vẫn duy trì tư thế ngồi kia, ánh mắt của anh dừng ở nơi đó, một lúc lâu vẫn chưa dời đi. "Nhị thiếu..." An Thành thấy anh bất động thật lâu, có chút lo lắng gọi anh. Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới hơi giật giật như là còn sống, giọng nói của anh rất khàn, cũng rất mệt mỏi, khiến người ta nghe mà cảm thấy khổ sở. "An Thành, cho tôi điếu thuốc." Anh nhanh chóng hút xong một điếu, lại tiếp tục muốn một điếu, anh vừa hút thuốc vừa dùng sức ho. Lòng An Thành nóng như lửa đốt, muốn đi lấy nước cho anh, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt hàm chứa chút đỏ đậm, cứ nhìn An Thành như vậy. "Nhị thiếu?" "Anh nghe thấy không An Thành?" "Cái gì..." "Ở trong lòng cô ấy, tôi vẫn là người vô liêm sỉ, tội ác tày trời. Cô ấy nói chuyện của Trương Dương qua thì thôi, cô ấy nói sau này bảo tôi đừng xuất hiện nữa, cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, cô ấy vẫn không muốn gặp tôi. An Thành, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc trong lòng người phụ nữ này đang suy nghĩ gì? Tôi đã ăn nói khép nép dỗ dành cô ấy, sao cô ấy còn không hài lòng? Tôi chưa từng đối diện với người phụ nữ nào như vậy? Cô ấy còn muốn như thế nào nữa..." Mạnh Thiệu Đình nói rất nhanh, nói xong lời cuối cùng, anh có chút thở dốc, ho kịch liệt, làm cho mặt của anh chợt đỏ bừng. Anh cúi người xuống, dùng sức níu chặt lồng ngực của mình, giống như ngũ tạng lục phổi sẽ ho ra ngoài... "Thiếu gia, tôi đưa ngài đến bệnh viện, ngài ho quá mãnh liệt!" An Thành thấy anh gần như thở không nổi, trong lòng hoảng hốt. Anh ta khởi động xe, quay đầu xe liền chuẩn bị đi tìm bệnh viện. Mạnh Thiệu Đình lại dần dần bình ổn hô hấp, anh đưa tay ngăn anh ta lại, có chút mệt mỏi lắc lắc đầu: "Trở về đi, tôi muốn trở về." An Thành không dám cãi lại ý tứ của anh, anh ta yên lặng lái xe. Qua kính chiếu hậu, anh ta nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình cứ ngồi như vậy, không nhúc nhích. Anh chưa từng quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt đạm mạc như là người ở đây hoàn toàn không quan hệ gì với anh. Tĩnh Tri vẫn đứng ở trước cửa sổ, thẳng đến khi xe rời đi, cô mới yên lặng kéo rèm cửa sổ lại. Cô lấy áo ngủ, lặng lẽ đi tắm, sau đó rót cho mình một ly trà. Cô cảm thấy không buồn ngủ, liền lấy quyển sách đi tới trước cửa sổ, mở một đèn bàn yên lặng xem. Nhìn nhìn, nước mắt cô bắt đầu tùy ý chảy xuôi xuống phía dưới, làm ướt mấy hàng nét chữ rõ ràng trên trang sách --
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]