Bánh bao nhỏ lập tức mở to hai mắt nhìn, cũng nằm úp sấp ghé vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "Mẹ khóc còn phải nói cho chú ư?"
Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng gật đầu, lại nhéo nhéo một nửa khuôn mặt khác của nó. Xúc cảm mũm mỉm này thật là làm cho anh có chút luyến tiếc, một ngày nào đó, dù sao cũng phải có một ngày, anh và Tĩnh Tri nhất định cũng sẽ có một đứa nhỏ, đứa nhỏ đáng yêu như là bánh bao nhỏ vậy.
"Lên xe đi, bên ngoài lạnh." Mạnh Thiệu Đình mở cửa xe, thấy Tĩnh Tri ôm bánh bao nhỏ đi vào, anh mới đóng kỹ cửa xe. An Thành lái xe, anh cũng ngồi ở phía sau.
Xe ra nghĩa trang, lại thay đổi phương hướng ra khỏi thành phố, sau đó lại lên đường cao tốc về thành phố C. Cho đến lúc này, Tĩnh Tri mới nhịn không được quay đầu liếc anh một cái, sao anh còn không xuống xe?
Tựa hồ biết cô muốn hỏi cái gì, Mạnh Thiệu Đình nửa hé mắt thấp giọng nói: "Không có bận việc, sẽ đưa các người trở về luôn."
Tĩnh Tri xoay người lại, nhìn màu xanh lướt nhanh ngoài cửa sổ. Cảnh trí một đường đều lặp lại, tất cả đập vào mắt đều là thực vật màu xanh lục, cô vẫn luôn nhìn, không cảm thấy không thú vị.
Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mà anh nhìn cô.
Lộ trình này rất dài, anh lại cảm thấy có chút ngắn. Đã từng cười nhạo người khác quá ấu trĩ, đến bây giờ đến trên người mình, mới biết được không phải anh thành thục hơn người khác, mà là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551784/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.