Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ lập tức trở nên hung dữ. Bánh bao nhỏ vừa thấy, xoay mình run rẩy một chút, thoáng cái nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, nhắm nghiền hai mắt, toàn thân đều run lên...
Tĩnh Tri thấy con trai đột nhiên như vậy, cuống quít cúi đầu nhìn. Bánh bao nhỏ rất ủy khuất, vì sao mỗi một người ở nơi này đều đáng sợ như vậy. Vừa rồi chú cao cao kia vốn còn đang cười, đột nhiên liền trừng nó... Hu, chẳng lẽ là dáng dấp nó không đáng yêu sao?
"Mẹ, về nhà... Không ở trong này..."
Bánh bao nhỏ đáng thương len lén liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình, vội vàng chui vào trong lòng mẹ lần nữa.
"Được, bảo bối, hiện tại mẹ liền mang con đi được không?" Tĩnh Tri nói, cũng không quản cái khác, lung tung cầm túi xách của mình đi ra ngoài.
Lòng Mạnh Thiệu Đình nóng như lửa đốt, không khỏi lại giận tên nhóc thối kia thêm mấy phần. Một câu nói của nó thực sự là còn linh nghiệm hơn thánh chỉ! Tức chết anh!
An Thành thấy Tĩnh Tri ôm bánh bao đi ra ngoài, có chút nóng nảy nhìn Mạnh Thiệu Đình. Lại thấy anh ngồi bất động ở chỗ kia, cũng không lên tiếng, không khỏi gấp gáp. Đẩy Bình Bình một chút, ý bảo cô nhanh mở miệng.
"Chị Tĩnh Tri..." Bình Bình bị An Thành đẩy lảo đảo một chút, sau khi đứng vững liền vội vàng nắm cánh tay Tĩnh Tri, lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười; "Chị Tĩnh Tri, chị lâu như vậy mới trở về, em rất nhớ chị, chị đừng đi ra ngoài ở có được không? Em cũng nhớ bánh bao nhỏ ..."
Trên đường tới, An Thành liền nói rõ với Bình Bình, nhất định phải chế tạo cơ hội tốt cho hai người này ở cùng một chỗ, Bình Bình tự nhiên biết nên nói như thế nào.
"Bình Bình... Chị cũng rất nhớ mọi người, nhưng mà...nếu không em cũng ở khách sạn với chị đi..."
"Chị Tĩnh Tri, chị đã tới nơi này, nói như thế nào nhị thiếu cũng là chủ nhân, phòng ở trong nhà nhiều như vậy, cần gì ở bên ngoài lãng phí tiền. Hơn nữa, bây giờ khách sạn cũng không an toàn, chị mang theo bánh bao nhỏ ở trong nhà sẽ tốt hơn. Mỗi một căn phòng của chị, nhị thiếu đều giữ lại rất tốt, đều là sắp đặt theo yêu thích của chị..."
Tĩnh Tri cúi thấp đầu, cô luôn luôn không am hiểu cự tuyệt người khác, nhất là người vẫn móc tim móc phổi đối tốt với cô.
Bình Bình thấy biểu tình cô như vậy, đầu óc rất nhanh đảo quanh, lại giựt giây nói: "Chị không muốn ở nhà cũ của nhà họ Mạnh, cũng nên đi Mai Viên và biệt thự phía tây nhìn một chút. Tốt xấu gì chúng ta cũng ở nơi đó lâu như vậy, dù sao cũng đi nhìn một chút, là một kỉ niệm đúng không? Phòng ở đều giữ lại cho chị đấy. Chị Tĩnh Tri, nói thật, sau khi chị đi, em cũng không đi qua Mai Viên và biệt thự phía tây, em cũng muốn đi xem thử. Huống chi, Phi Đồng còn ở biệt thự phía tây đó mấy ngày, một ít tã lót nhỏ và đồ dùng khi còn bé của nó vẫn còn ở đó..."
Tĩnh Tri vừa nghe cô nhắc tới con trai, trong lòng cũng có chút mềm nhũn, lại nghĩ đến nghĩa trang cha mẹ đều ở ngoại ô phía tây, cũng có chút động tâm. Dù gì cũng không cần đi nhà họ Mạnh, ở nơi đó thăm cha mẹ cũng tiện, cô liền gật gật đầu: "Vậy cũng tốt, vậy chị liền đi biệt thự phía tây nhìn một chút, cách nghĩa trang của cha mẹ cũng gần."
"Chị Tĩnh Tri, vậy thì quá tốt rồi. Em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị đấy! Đêm nay em cũng ở nơi đó, em cũng không quay về nhà cũ!"
Bình Bình vui vẻ không thôi, An Thành cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Mạnh Thiệu Đình không hài lòng lắm, nhưng dù gì cô cũng chịu ở trong nhà của anh, so với ở khách sạn xa lạ thì tốt hơn nhiều.
Ban đêm, Tĩnh Tri và bánh bao nhỏ được An Thành và Bình Bình bảo vệ đi xuống biệt thự phía tây.
Ngày hôm sau, Tĩnh Tri dẫn theo bánh bao nhỏ đi nghĩa trang cha mẹ để tế bái. Bánh bao nhỏ rất ngoan, Tĩnh Tri muốn nó dập đầu với ông bà ngoại, tuy nó quỳ không ổn định, nhưng vẫn nhu thuận dập đầu.
"Mẹ, ông bà ngoại là ai?" Bánh bao nhỏ nhìn ảnh chụp trên bia mộ, không nhịn được hỏi.
"Chính là cha và mẹ của mẹ con đó."
Bánh bao nhỏ lập tức mở to hai mắt nhìn, "Cha và mẹ của mẹ con, có phải cũng thương mẹ giống như mẹ thương con không?"
Lòng Tĩnh Tri chua xót gật gật đầu, ôm chặt bánh bao: "Đúng, ông bà ngoại tốt nhất, là người đối tốt với mẹ nhất trên đời, người yêu mẹ nhất."
"Bánh bao cũng yêu mẹ nhất!"
Bánh bao nhỏ nắm lấy quả đấm nhỏ, nhìn thấy mẹ rơi nước mắt, nó cũng rơi nước mắt theo; "Mẹ, có phải ông bà ngoại không ra ngoài nữa không?"
"Ông bà ngoại mệt mỏi, vì thế liền nằm xuống nghỉ ngơi."
"Vậy con cũng không thể đánh thức bọn họ sao?"
"Được chứ, bánh bao nhỏ con lớn tiếng gọi, bọn họ sẽ nghe được."
Tĩnh Tri muốn khóc lại muốn cười, thấy con trai thật sự đưa tay hợp lại thành cái loa nhỏ, dán ở bên miệng, dùng sức lớn tiếng hô lên: "Ông ngoại -- bà ngoại -- hai người không nên ngủ tiếp -- bánh bao nhỏ cùng nhau chơi đùa với hai người -- mau dậy đi -- ông ngoại -- bà ngoại -- "
Tĩnh Tri bỗng nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt giống như không cách nào dừng được, cuồn cuộn rơi. Cha, mẹ, nếu hai người còn sống, nếu có thể nhìn thấy Phi Đồng thì thật tốt?
Ít nhất con cũng không phải một thân một mình, ít nhất con cũng có nhà có thể trở về, ít nhất con có ủy khuất cũng có ôm ấp đang chờ con. Cha, mẹ... hai ngươi nói cho con biết, con nên làm cái gì bây giờ? Bánh bao cũng sẽ lớn lên, nếu như nó hỏi con cha ở nơi nào, con nên trả lời như thế nào?
Con đã hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không tái hôn. Thế nhưng con không biết con có thể kiên trì không? Con cũng không biết tương lai có còn dụ hoặc hay không? Nếu như lại xuất hiện người giống Thiệu Hiên, đối xử tốt với con như vậy, con sẽ có thể khống chế được chính mình không động tâm không? Cha mẹ, cả đời này con sống mệt như vậy? Lúc nào thì con mới có thể thật sự sống vì mình một lần? Lúc nào thì cuộc sống mới có thể cho con một chút công bằng và ấm áp?
Nếu như hai người còn sống, ít nhất con sẽ không cảm thấy mình bất lực như vậy. Nếu như không phải có Phi Đồng ở cùng, mười Phó Tĩnh Tri cũng đã chết rồi.
Tất cả niềm tin và chống đỡ của con đều là Phi Đồng.
"Mẹ, vì sao ông bà ngoại không để ý đến con?" Bánh bao nhỏ hô mệt mỏi, ghé vào trong lòng mẹ hỏi.
"Bọn họ rất lớn tuổi, tai nghe không tốt, vậy để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không ầm ĩ bọn họ nữa được không?"
"Thế nhưng... Bánh bao có mẹ thương, nhưng mẹ không có ai thương. Mặc dù bánh bao thương mẹ, thế nhưng bánh bao còn nhỏ như vậy, mẹ luôn luôn thích
khóc, lúc khóc không có ai ôm mẹ... Nếu như ông bà ngoại tỉnh dậy, mẹ khóc nữa, mẹ có thể được mẹ của mẹ ôm rồi..."
"Mẹ khóc nữa, con nói cho chú, chú ôm mẹ có được không?"
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, theo sát rơi vào thằng bé trong ngực Tĩnh Tri. Bánh bao nhỏ đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại làm như có thật, cau mày suy nghĩ tâm sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.