Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ lập tức trở nên hung dữ. Bánh bao nhỏ vừa thấy, xoay mình run rẩy một chút, thoáng cái nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, nhắm nghiền hai mắt, toàn thân đều run lên...
Tĩnh Tri thấy con trai đột nhiên như vậy, cuống quít cúi đầu nhìn. Bánh bao nhỏ rất ủy khuất, vì sao mỗi một người ở nơi này đều đáng sợ như vậy. Vừa rồi chú cao cao kia vốn còn đang cười, đột nhiên liền trừng nó... Hu, chẳng lẽ là dáng dấp nó không đáng yêu sao?
"Mẹ, về nhà... Không ở trong này..."
Bánh bao nhỏ đáng thương len lén liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình, vội vàng chui vào trong lòng mẹ lần nữa.
"Được, bảo bối, hiện tại mẹ liền mang con đi được không?" Tĩnh Tri nói, cũng không quản cái khác, lung tung cầm túi xách của mình đi ra ngoài.
Lòng Mạnh Thiệu Đình nóng như lửa đốt, không khỏi lại giận tên nhóc thối kia thêm mấy phần. Một câu nói của nó thực sự là còn linh nghiệm hơn thánh chỉ! Tức chết anh!
An Thành thấy Tĩnh Tri ôm bánh bao đi ra ngoài, có chút nóng nảy nhìn Mạnh Thiệu Đình. Lại thấy anh ngồi bất động ở chỗ kia, cũng không lên tiếng, không khỏi gấp gáp. Đẩy Bình Bình một chút, ý bảo cô nhanh mở miệng.
"Chị Tĩnh Tri..." Bình Bình bị An Thành đẩy lảo đảo một chút, sau khi đứng vững liền vội vàng nắm cánh tay Tĩnh Tri, lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười; "Chị Tĩnh Tri, chị lâu như vậy mới trở về, em rất nhớ chị, chị đừng đi ra ngoài ở có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551782/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.