Từ trước đến nay, cô không thích tranh chấp với người khác. Lần này bị thua thiệt, trở lại cũng sẽ không tìm người giải quyết, chỉ biết đè nén ở trong lòng. Lúc anh nghĩ tới đây, người đã giãy giụa đứng lên, đẩy cửa ra.
Người của anhh, anh mắng được, đánh được, đổi thành người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ngay tối hôm qua, lúc chuốc say mình đến không còn biết gì, còn hận nghĩ rằng kiếp này không muốn nhìn thấy cô nữa, sống hay chết cũng không hề liên quan. Thế nhưng chỉ nghĩ đến nhìn thấy cô, tim của anh sẽ trở nên nhu hòa.
Anh xoay người vịn tường đi trở về phòng, dưới lầu mơ hồ truyền đến giọng nói của cô và An Thành. Anh chỉ hờ hững đứng ở trước cửa sổ, nếu cô chịu tiến vào, anh sẽ nói với cô một vài lời nói ở trong lòng. Nhưng nếu cô đi, từ nay về sau, anh chỉ đành buông tay, không nhìn, không thấy cũng tốt.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc giống như con sông chảy xuôi.
Lúc nghe tiếng bước chân của cô, chờ đợi này dường như biến thành bụi bậm không quan trọng.
Tĩnh Tri mang đồ tiến vào, vẫn đứng ở cạnh cửa không hề động. Cô hạ nửa mi mắt, nhìn chằm chằm hoa văn thêu trên giày, không nhúc nhích.
An Thành nhẹ thở dài một hơi, nhẹ nhàng đóng cửa, trong lòng âm thầm cầu xin. Nhị thiếu gia, lần này trong lòng ngài cũng đừng khó chịu nữa, dù gì cũng nói mấy câu tốt đẹp với Phó tiểu thư đi...
Cô không động, anh cũng không dám tùy tiện mở miệng. Trong khoảng thời gian ngắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551776/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.