"Một mình Thiệu Hiên ở California, ngày ngày muốn về nước tìm cô, nhưng không biết, tâm của cô thật giống như đã thay đổi."
Ngữ khí Mạnh Thiệu Tiệm có chút tiếc nuối, Tĩnh Tri lại xoay người lại. Cô cười trào phúng một tiếng, nhìn lại Mạnh Thiệu Tiệm: "Một mình? Sợ là sớm sẽ không phải một mình đi!"
"Cô nói như vậy là có ý gì? Lão tam thật sự ở một mình, lúc trước tôi đi California, nó còn hỏi thăm tin tức của cô..."
"Anh đừng nói nữa, hóa ra anh đến làm thuyết khách giúp anh ta sao!"
Tĩnh Tri thay đổi tư thế ôm bánh bao nhỏ, xoay người muốn đi, nhưng lại dừng lại, cô tận lực làm cho lòng mình tỉnh táo lại: "Mạnh tiên sinh, hôm nay ngài làm như vậy, thật sự là rất quá đáng. Ngài có biết lúc tôi không thấy được bánh bao nhỏ liền trở thành bộ dạng gì không? Xin ngài sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi vá bánh bao nhỏ nữa, cũng đừng tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi và bánh bao nhỏ! Cầu xin ngài!"
Tĩnh Tri nói xong, xoay người rời đi. Mạnh Thiệu Tiệm muốn nói gì đó, tâm tư vừa chuyển, ngược lại chậm rãi cười một tiếng, vẫn không nói thêm gì nữa.
Hắn nhìn thấy bóng dáng cô dần dần chìm ngập ở trong biển người, đến cuối cùng cũng không nhìn thấy nữa.
Hắn đã không gặp cô gần hai năm, thế nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy cô, hắn liền phát hiện, hắn vẫn là một người đàn ông bình thường. Tim của hắn vẫn nóng, vẫn sống. Hắn còn có thể vì bộ dáng nói chuyện, biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551773/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.