"Một mình Thiệu Hiên ở California, ngày ngày muốn về nước tìm cô, nhưng không biết, tâm của cô thật giống như đã thay đổi." Ngữ khí Mạnh Thiệu Tiệm có chút tiếc nuối, Tĩnh Tri lại xoay người lại. Cô cười trào phúng một tiếng, nhìn lại Mạnh Thiệu Tiệm: "Một mình? Sợ là sớm sẽ không phải một mình đi!" "Cô nói như vậy là có ý gì? Lão tam thật sự ở một mình, lúc trước tôi đi California, nó còn hỏi thăm tin tức của cô..." "Anh đừng nói nữa, hóa ra anh đến làm thuyết khách giúp anh ta sao!" Tĩnh Tri thay đổi tư thế ôm bánh bao nhỏ, xoay người muốn đi, nhưng lại dừng lại, cô tận lực làm cho lòng mình tỉnh táo lại: "Mạnh tiên sinh, hôm nay ngài làm như vậy, thật sự là rất quá đáng. Ngài có biết lúc tôi không thấy được bánh bao nhỏ liền trở thành bộ dạng gì không? Xin ngài sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi vá bánh bao nhỏ nữa, cũng đừng tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi và bánh bao nhỏ! Cầu xin ngài!" Tĩnh Tri nói xong, xoay người rời đi. Mạnh Thiệu Tiệm muốn nói gì đó, tâm tư vừa chuyển, ngược lại chậm rãi cười một tiếng, vẫn không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn thấy bóng dáng cô dần dần chìm ngập ở trong biển người, đến cuối cùng cũng không nhìn thấy nữa. Hắn đã không gặp cô gần hai năm, thế nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy cô, hắn liền phát hiện, hắn vẫn là một người đàn ông bình thường. Tim của hắn vẫn nóng, vẫn sống. Hắn còn có thể vì bộ dáng nói chuyện, biểu tình, giọng nói của một người phụ nữ mà động lòng. Hắn còn có thể cẩn thận cảm giác được mỗi một chút biến hóa của cô, vì cô liếc hắn một cái mà mừng rỡ, vì cô lạnh lùng với hắn mà cảm thấy thống khổ. Coi như là vì có thể để cô ở bên cạnh mình cả đời, hắn cũng không thể nhân từ nương tay nữa. Người cản đường hắn, dù là người thân, cũng chỉ có chết. ***************************** Tắm rửa cho bánh bao nhỏ, lại xoa phần thơm ngào ngạt bảo vệ da trẻ con, rồi mới dỗ nó ngủ. Thằng bé chơi đùa mệt mỏi, rất nhanh liền vểnh mông nhỏ ngủ mất. Tĩnh Tri ghé vào bên giường nhìn nó, mắt không nỡ nháy một cái, thẳng đến sau khi cực kỳ lâu, cô mới lưu luyến trở lại trên giường của mình. Suy nghĩ tỉ mỉ chuyện phát sinh trong những ngày qua một lần, hoài nghi trong lòng Tĩnh Tri càng ngày càng sâu. Đầu tiên là anh đột nhiên tìm đến cô, sau đó liền nhìn thấy Trương Dương đưa cô trở về, sau đó Trương Dương bị đánh, từ chức, rồi bánh bao nhỏ bị lạc. Sau khi cô gọi điện thoại đi mắng anh, chất vấn anh, chỉ trong nửa tiếng, Mạnh Thiệu Tiệm liền gọi điện thoại tới. Nói cách khác, Mạnh Thiệu Tiệm biết số điện thoại của cô, vậy thì kỳ quái, cô đã đổi số mới, chỉ có lần trước đi thành phố A, có thể là thủ trưởng tiết lộ cho Mạnh Thiệu Đình, vì thế anh sẽ biết. Nhưng mặt và tâm của Mạnh Thiệu Đình đều không hợp với Mạnh Thiệu Tiệm, anh không có khả năng cho hắn số điện thoại của mình. Từ trước đến nay, Mạnh Thiệu Tiệm này không để lộ tài năng, chỉ là thăm dò số điện thoại của một người, cũng không phải việc khó gì đi. Nhưng nếu hắn biết số điện thoại của mình, vì sao mang bánh bao nhỏ đi lại không gọi điện thoại nói với cô một tiếng? Tĩnh Tri có chút nghĩ hoài không ra. Nhưng có thể khẳng định là Mạnh Thiệu Đình không có bắt bánh bao nhỏ đi. Cô nghĩ tới đây, không khỏi có chút áy náy, nghĩ đến lúc xế chiều, mình rối loạn thần trí, như là người đàn bà chanh chua kêu to với anh, càng vô cùng xấu hổ. Chỉ là chuyện của Trương Dương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bị đánh, từ chức, phát tài, rất rõ ràng chính là dụ dỗ vừa đấm vừa xoa. Người có lập trưởng làm như vậy, vẫn chỉ có Mạnh Thiệu Đình. Tĩnh Tri cảm thấy trong lòng càng ngày càng loạn, cố tình gọi điện thoại xin lỗi Mạnh Thiệu Đình, lại không có mặt mũi. Lúc xế chiều anh đã nói rõ ràng, không muốn cô gọi điện thoại cho anh nữa, cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô. Nếu như bây giờ cô gọi qua, không chừng sẽ nghe được lời nói châm chọc khiêu khích gì đó... Tĩnh Tri cảm giác mặt mình nóng lợi hại, trong lòng cũng lộn xộn, sau này cô gặp chuyện như vậy nữa, cũng không thể xúc động như thế. Nếu có người hiểu lầm cô như vậy, cô nhất định cũng sẽ rất ủy khuất. Mạnh Thiệu Đình là người tâm cao khí ngạo, bị cô mắng một trận như thế, không có trả thù cô, coi như là cô may mắn. Tĩnh Tri lật qua lật lại ngủ không được, vừa nhắm mắt lại, liền nhớ tới bóng lưng tiêu điều anh rời đi vào buổi tối hôm đó. Cô biết cô không nên như vậy, coi như là hiểu lầm anh, cô chân thành xin lỗi, hoặc là để anh mắng mấy câu cũng không phải là không thể được, thế nhưng cô thực sự không bằng lòng để mình nhớ tới anh. Nhưng hình như tất cả tối nay đều không giống bình thường, anh ở trong đầu cô, không xua đi được, thậm chí nhiều lần đều nhịn không được muốn gọi điện thoại cho anh. Chỉ là lúc ấn dãy số, cô liền dừng lại. Tĩnh Tri lắc lắc đầu, để đầu óc mình không nghĩ đến anh nữa. Cô lại muốn tiếp tục làm rõ những chuyện phát sinh vào những ngày qua, nhưng nghĩ đến lời nói cuối cùng của Mạnh Thiệu Tiệm. Thiệu Hiên anh... Tĩnh Tri nhịn không được ngồi dậy nhìn bánh bao nhỏ trên giường nhỏ. Nó ngủ rất ngon, lông mi dài như là quạt nhỏ, nổi bật ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tròn trịa. Nó không chỉ có màu mắt giống Thiệu Hiên, mũi lớn lên cũng giống, đều vừa cao vừa thẳng, trưởng thành nhất định cũng người gặp người thích như là Thiệu Hiên. Mặc dù cô nhìn thấy Thiệu Hiên và người phụ nữ khác cùng một chỗ, mặc dù cô nghe được anh nói anh yêu em với người khác, nhưng trong lòng cô lại không có cách nào hận anh. Thời gian cô bất lực nhất, Thiệu Hiên giải cứu cô ra, cho cô nhiều ấm áp và ỷ lại. Một phụ nữ được người yêu chân thành và mãnh liệt như vậy, sao có thể hận anh chứ? Mặc kệ những chuyện kia là thật hay giả, hình tượng của anh trong lòng cô chưa bao giờ thay đổi. Có lẽ là từ đầu chí cuối, cô đều không tự tin với tình cảm của bọn họ. Có lẽ là cô không tin tưởng từ trong xương, một phụ nữ có quá khứ không chịu nổi như vậy, không có cách nào giữ lại một người đàn ông tốt như thế. Vì vậy, cô mới có thể tha thứ cho anh, buông tha anh. Chỉ là không biết, mắt của anh tốt hơn chưa? Nếu như anh không nhìn thấy bánh bao nhỏ, hẳn sẽ rất tiếc nuối? Mặc kệ nói như thế nào, anh là cha của bánh bao nhỏ, đây cũng là sự thật cả đời này đều không thay đổi được. Dù cho hai người bọn họ không thể cùng một chỗ, cô vẫn sẽ cho anh trở thành người đáng tin cậy nhất. Tĩnh Tri không biết mình ngủ từ lúc nào, mà vừa cảm thấy ngủ rất say rất trầm, cô liền bị chuông điện thoại di động đánh thức. Trong cơn buồn ngủ, nhìn thấy trên màn ảnh lóe ra một dãy số xa lạ, cô không muốn tiếp, đưa tay cúp máy. Nhưng điện thoại lập tức kiên nhẫn vang lên lần nữa, Tĩnh Tri bực bội ôm gối đầu che ở trên mặt, đưa tay nhận máy, mang theo giọng nói khi rời giường: "Alo, là ai đó?" "Phó tiểu thư, là tôi. Tôi là An Thành, tôi có việc gấp tìm cô!" "An Thành? Là anh sao, anh có chuyện gì?" Tĩnh Tri xoa xoa mắt ngồi dậy. Nhìn thấy con mình đang cố gắng phấn đấu với một cái áo lông, thân thể nhỏ và đầu nhỏ của nó đều chôn ở trong quần áo. Mắt Tĩnh Tri thấy nó xoay vặn vẹo, như là một sâu lông nhỏ muốn lấy đầu mình ra từ áo lông trong tay, cô không nhịn được liền nở nụ cười... Nhưng lời nói kế tiếp của An Thành lại làm cho nụ cười của cô đọng lại ở trên mặt. "Phó tiểu thư , không biết ngày hôm qua thiếu gia xảy ra chuyện gì, vốn ngài ấy phát sốt cao, kết quả sau khi nhận điện thoại liền cố ý muốn uống rượu. Tôi ngăn cũng không ngăn được, nếu không phải là cuối cùng bà chủ phát hỏa, không chừng anh ấy muốn uống thành cái dạng gì nữa. Nhưng giằng co cả đêm như vậy, thân thể liền ăn không tiêu, bây giờ còn đang hôn mê ở trong bệnh viện..." Tĩnh Tri ngẩn người, nhận điện thoại, đó không phải là cú điện thoại cô gọi qua sao? Bây giờ suy nghĩ một chút, chẳng trách giọng hét to của anh khàn khàn như vậy, hóa ra anh đang phát sốt...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]