Sao anh có thể vô sỉ, đê tiện như vậy? Thậm chí còn dùng giọng điệu càn rỡ nói ra lời không biết xấu hổ như thế!
Anh dựa vào cái gì muốn khống chế cuộc đời của cô! Dựa vào cái gì muốn xen vào cô và ai ở cùng một chỗ?
Mạnh Thiệu Đình, kiếp này anh đừng mơ tưởng tôi tha thứ cho anh. Tôi thật sự hoàn toàn, hoàn toàn chán ghét anh!
Tĩnh Tri gần như ói ra cả mật, cô không biết mình ngồi ở trong này bao lâu, cho đến khi mặt trời ngã về tây, toàn bộ thành phố đều đắm chìm trong hoàng hôn tuyệt đẹp, cô mới kéo hai chân mệt mỏi đứng lên, chỉnh sửa lung tung tóc của mình một chút. Nước mắt trên mặt đều bị gió thổi khô, may là hiện tại đã tan tầm, cô không cần lo lắng người khác nhìn thấy cô chật vật.
Quả nhiên mọi người đều đi về gần hết, cầm túi ra khỏi công ty, cô không muốn chờ xe buýt, liền đón một chiếc taxi, dựa vào chỗ ngồi, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Xe phóng đi, sắc trời liền tối, từng chiếc đèn đường sáng lên, mắt nhìn thành phố xinh đẹp.
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hai mắt của mình bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Cô giơ tay lên sờ sờ mặt, không biết nước mắt đã chảy xuống mãnh liệt từ lúc nào.
**********************************************************************************************
Di động trong tay gần như sắp bị anh bóp nát, anh đứng ở trong hành lang không một bóng người, trên mặt đất đầy đất đầu mẩu thuốc lá. Thảm quý báu đều
bị cháy rụi, anh lại không liếc mắt nhìn một cái, giơ tay lên lại sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551769/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.