Vừa rồi cùng cha nói chuyện xong, hắn muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, vì thế Mạnh lão gia liền tắt đèn đi ra, vừa muốn làm cho Mạn Quân đến bồi hắn một hồi, sẽ không khóa cửa, không ngờ, cơ duyên xảo hợp, Ngụy Hai sớm nhìn mấy phòng nghỉ đều có đèn sáng, duy chỉ có phòng này coi như không có ai, vì thế liền trực tiếp mang Thiệu Hiên cùng tĩnh Tri đến.
Lại không ngờ tới, tạo hóa trêu người, Mạnh Thiệu Hiên cùng cô từ lời nói đến hành động đều vừa vặn rơi vào trong mắt hắn.
Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, hắn nhìn thẳng hai người đang ôm chặt nhau trước mặt, có chút cười, làm cho người ta nhìn không ra thái độ của hắn.
Sau lưng hắn có vách tường giấy hoa văn, đèn tường đánh ở phía trên, phòng nghỉ lúc này tĩnh lặng dọa người.
Tĩnh Tri dần dần cảm giác tứ chi mình bắt đầu cứng ngắc, trên lưng cô ra một tầng mồ hôi lạnh, khi nhìn hắn không ra thần tình hỉ giận, cô lại là có một loại cảm giác làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp.
Thiệu Hiên tay còn đang trên hông của cô, bọn họ ôm như vậy chặt, Tĩnh Tri rõ ràng cảm giác được tim Thiệu Hiên đập hơi biến hóa cùng hô hấp.
"Tri Tri?" Ánh mắt hắn nhìn không thấy, nhưng cũng nghe được một câu nói nhàn nhạt của Mạnh Thiệu Đình.
Lúc gọi tên cô, thanh âm của hắn hơi run nhẹ.
Tĩnh Tri nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói: "Thiệu Hiên, không có chuyện gì."
Trong không khí bỗng vang lên một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551693/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.