Chương trước
Chương sau
"Chị Hoa, em biết rồi, chị cứ yên tâm đi! Chỉ cần bọn họ đừng có chơi kiểu độc ác biến thái thôi, chẳng lẽ còn bắt em phải chịu nhịn à? Đừng có nói mấy lão đàn ông kia nhé, Lô Địch này hành nghề cũng đã năm năm rồi, kiểu đàn ông nào mà còn chưa từng gặp, kỹ thuật trên giường thế nào đừng nói em đây không thành thạo..."
"Được rồi, đi đi, đừng có lắm mồm nữa, đi thôi!" Chị Hoa nhìn cô nói không chút giữ mồm giữ miệng, cuống quít cắt ngang lời nói, rồi kéo cô đi ra bên ngoài. Ra khỏi phòng bao, bỗng nhiên chị Hoa hỏi bát quái: "Thế nào, đã chinh phục được Tam Thiếu chưa?"
Lô Địch cười giễu cợt, đôi mắt đẹp chấp chới: "Chị Hoa, em là cái quái gì chứ, người ta là Tam Thiếu, tới nơi này chưa bao giờ đụng vào gái, người ta có người yêu rồi!"
"Phì..." Gương mặt xinh đẹp trang điểm đậm của chị Hoa cười tươi như một đóa hoa. Chị ta nguýt Lô Địch một cái: "Ôi trời, Lô Địch em đã hành nghề này năm năm rồi, có biết bao nhiêu đàn ông thành đạt đã phải thần phục dưới váy của em... Thế nào, hiện tại nếm mùi thất bại rồi hả? Chị nói cho em biết, người đàn ông này ấy à, chẳng qua em cũng chưa toàn tâm toàn ý thôi. Em cứ dỗ ngon ngọt vào, làm cho anh ta không sao xa nổi em, chẳng phải thế là xong sao?"
Lô Địch cười một tiếng, rít một hơi thuốc, đĩnh đạc nói: "Hết cách rồi, người ta hoàn toàn không liếc em một cái, cho dù ở trước mặt anh ta em có cởi hết đồ ra, anh ta cũng không nhìn một cái, em có thể làm thế nào nữa?"
Lô Địch nói tới chỗ này, không khỏi xòe tay thất vọng, nhưng trong mắt vẫn đầy tiếc nuối, khẽ thở dài...
"Được rồi, đã vậy cũng không cần suy nghĩ nhiều, thừa dịp còn trẻ tuổi có danh tiếng, hãy nhanh chóng kiếm tiền mới đúng đạo lý, chờ mấy năm tiếp nữa, em bỏ nghề này, dứt khoát tìm một người đàn ông tốt, hiền lành đàng hoàng mà gả đi!"
"AO!" Lô Địch đột nhiên văng tục. Trong cặp mắt có chút bướng bỉnh chợt lóe lên một tia sáng: "Ta *** không lên được Mạnh Tam Thiếu, thì chết cũng không cam lòng!"
Chị Hoa quýnh quáng, kéo kéo tay, đẩy cô đi về phía phòng bao bên kia, nói vẻ oán giận: "Trước hết em hãy phục vụ tốt cho mấy vị thượng khách kia đi đã, không được như ngọn đèn cạn dầu đâu đấy!"
Lô Địch cười một tiếng, lúc chuẩn bị vào cửa, một khắc kia, cô lại xoay người trở lại, ánh mắt sáng trong suốt nhìn chị Hoa: “Chị Hoa, em nói thật đấy, em thích bộ dạng bất cần đời của Tam Thiếu, anh ấy càng không để ý người khác thì em càng thích! Nếu mà được ngủ một đêm cùng anh ấy, có chết em cũng cam lòng!"
"Cái gì mà có chết hay không chết? Nhanh chóng vào đi thôi, tránh để đám người kia uống say rồi trở thành hành hạ em!" Chị Hoa nghe cô nói tuy có chút tục tằn nhưng rất đáng thương, cũng không khỏi có chút xúc động, nhưng cũng chỉ có thể lòng dạ cứng rắn đẩy cô đi vào...
Lô Địch cúi đầu, dường như xoa xoa mắt, xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực rồi đi vào...
Chị Hoa nhìn bóng dáng uyển chuyển của cô biến mất, không nhịn được thở dài, khẽ lắc đầu một cái, làm kỹ nữ muốn ở chung một chỗ với người mình thích, quả thực là khó khăn như lên trời, có thể được chết già, đã là tích đức từ đời trước rồi!
************************************************
"Tam Thiếu, anh không thoải mái sao?"
Thiệu Hiên chống trán đứng ở bên ngoài phòng bao, một cô gái thấy bộ dáng của anh liền đi tới hỏi thăm. Anh khoát tay ý bảo cô gái kia rời đi.
Mạnh Thiệu Hiên đứng một lát ở bên ngoài phòng bao, hút hai điếu thuốc, suy nghĩ một chút. Anh không muốn trở về nhà, ở nhà chỉ có một mình anh sẽ suy nghĩ lung tung, ở chung một chỗ cùng bạn bè tư tưởng còn có thể thoải mái một chút, đỡ phải nhớ đến người phụ nữ bạc tình kia...
Mạnh Thiệu Hiên hung hăng phà ra một hớp khói, tiện tay vứt nửa điếu thuốc còn thừa xuống đất, nhấc chân di tắt hẳn. Nếu trên đời có thuốc gì uống vào có thể làm cho người ta không còn nhớ đến chuyện không vui thì tốt biết bao?
Anh thật sự rất hận cô, tại sao cô có thể tùy tùy tiện tiện gả cho một người đàn ông bình thường, chứ không chịu đi theo anh!
Cô muốn cái gì, anh cũng sẽ cho, mi tâm cũng không nhíu lại, nhưng cô hết lần này tới lần khác lại không muốn anh!
Cô tình nguyện mặc bộ lễ phục quê mùa như vậy, cài bông hoa cô dâu xấu xí như thế, kết hôn cùng với người đàn ông không sao chịu nổi như vậy, chứ không chịu để mắt nhìn anh. Mạnh Thiệu Hiên càng suy nghĩ, cơn tức giận lại càng dày đặc không chịu nổi. Anh dứt khoát đẩy cửa phòng bao ra, nặng nề đi vào...
Nếu như không phải là còn sót lại một chút lý trí, anh thật sự muốn chiếm đoạt cô, cưỡng bức cô, xem còn ai muốn cô, ai còn giành cô với anh!
"Tam Thiếu, uống say rồi sao? Bằng không chúng ta trở về nhé?" Đuôi mắt Ngụy Nhị nhìn thấy anh đi vào, đẩy cô gái trong ngực ra, thân hình mập mạp rung rung đầy mỡ đứng lên, tiến đến bên cạnh anh, có chút ân cần hỏi han.
Mạnh Thiệu Hiên khoát khoát tay, ngay sau đó nói với cô gái bên cạnh: "Rót trà."
"Vi Vi, cô không nghe thấy sao, mau rót trà cho Tam Thiếu!" Ngụy Nhị vui mừng, hắn chính là người thích ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, bói toán, nhưng hắn cũng là một người có nghĩa khí. Vì thế quan hệ của Mạnh Thiệu Hiên với hắn cũng không tệ lắm. Con người Ngụy Nhị này còn có tật xấu bỉ ổi, trong số tất cả bạn bè chỉ một mình hắn thích chơi gái, suốt cả thời gian dài mà không chán. Trong khoảng thời gian này nhìn Mạnh Thiệu Hiên cùng mình thường xuyên ra ngoài, hắn không khỏi động lòng, muốn dụ dỗ anh, hòng sau này ra ngoài chơi còn có bạn! Dĩ nhiên, loại suy nghĩ xấu xa bỉ ổi này của Ngụy Nhị hoàn toàn không ảnh hưởng đến làm chuyện trượng nghĩa của cánh đàn ông!
"Tam Thiếu, anh uống say rồi sao? Đầu có đau hay không? Có muốn em đấm bóp cho ngài một chút hay không?" Vi Vi bưng trà đưa tới, vui mừng khôn xiết. Cô ta luôn đố kỵ với Lô Địch, lần này, nếu như cô ta nắm chắc được Tam Thiếu, xem cái loại phụ nữ lẳng lơ kia có tức chết không!
Tưởng tượng có thể chọc tức được Lô Địch, người đẹp nhất thành phố A, phải giận sôi lên một chút, trong lòng Vi Vi thấy đắc ý một hồi!
Mạnh Thiệu Hiên liền uống hai ly trà đặc, cảm thấy triệu chứng nhức đầu gần như đã giảm khá nhiều. Anh tựa vào trên ghế sa lon hơi khép mắt lại, không từ chối cũng không có gật đầu đồng ý. Vi Vi quay mặt nhìn Ngụy Nhị một chút, thấy hắn ra hiệu tiếp tục tiến hành, liền cắn răng một cái, run rẩy áp sát lại, nửa trên thân thể mềm mại dính sát vào người Mạnh Thiệu Hiên...
Thấy anh vẫn không hề có chút phản ứng như cũ, Vi Vi to gan hơn, mười ngón tay thon nhỏ vừa xoa bóp đều đặn, vừa nhìn trộm thần sắc Mạnh Thiệu Hiên, cười lấy lòng, hỏi: "Tam Thiếu cảm thấy thế nào? Lực đã vừa chưa hay muốn mạnh hơn một chút nữa?"
Mạnh Thiệu Hiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Vi Vi càng thêm to gan lớn mật, thân thể lại dán sát thêm một chút, bộ ngực mềm mại liền đè ở trên đầu Mạnh Thiệu Hiên, thỉnh thoảng day nhẹ, chạm nhẹ xuống dưới. Khe rãnh thật sâu làm cho người ta nhìn mà thấy máu trong người muốn căng trào... Nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn như cũ, anh giống như tượng đá ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.