Khi Tĩnh Tri về đến nhà đã là mười một giờ đêm. Mạnh Thiệu Hiên thuê phòng cho mẹ cô ở lầu hai, hướng cũng cực tốt. Tĩnh Tri vừa lên thang lầu vừa nghĩ trong lòng, ngày mai lại nên đi ra ngoài tìm phòng ốc, chuẩn bị dọn nhà.
Cô cho rằng lúc này mẹ cũng đã ngủ, ai ngờ khi đi tới đơn nguyên tầng hai, cô ngạc nhiên phát hiện ra nơi khe cửa có ánh sáng đèn màu vàng. Tĩnh Tri vừa sợ hãi, vừa thấy trong lòng chua xót, nhưng đa phần vẫn là sợ hãi. Suốt năm năm qua cô bị mẹ lấn áp mạnh như vậy thế, cho dù cô muốn thay đổi loại cảm giác này, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Tĩnh Tri tựa vào trên tường, ngửa mặt lên thật cao, nhắm mắt lại, nước mắt cô đã khô cạn, không bao giờ còn rơi xuống nữa.Cô đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ còn khóc nữa, mà đến bây giờ cô mới phát hiện ra mình yếu ớt và nhỏ bé biết bao.
Việc tránh né tuyệt đối vô ích nếu như Mạnh Thiệu Đình vẫn dây dưa không thôi. Có thể nói cục diện bây giờ cô không có một chút phần thắng, cô vẫn không thể đấu lại nổi anh!
Một người có tâm tư sạch sẻ và thiện lương, làm sao có thể đấu thắng được loại ma quỷ hèn hạ vô sỉ?
Tĩnh Tri lắc đầu một cái, gạt bỏ hết nghĩ toàn bộ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, đi về phía cửa phòng đóng chặt.
Tĩnh Tri đưa cánh tay tựa như nặng ngàn cân lên, khẽ gõ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551646/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.