Anh trầm giọng nói xong cũng đã nhanh chóng mặc xong áo sơ mi. Anh mặc luôn chiếc áo khoác ngoài, vừa cài nút áo vừa đi ra bên ngoài.
Mạn Quân cuống quít đuổi theo mấy bước đưa cho anh giầy và tất. Anh xỏ qua loa, cầm ví tiền và điện thoại di động rồi đi ra bên ngoài. Anh rất vội vã, suốt từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn Mạn Quân một cái, Mạn Quân đuổi kịp đến thang lầu, định nói nhưng lại thôi, nhìn theo bóng lưng của anh.
Rõ ràng cô nghe thấy anh gọi tên Phó Tĩnh Tri, tại sao anh lại phải gạt cô, không nói thật cho cô biết?
Cô không sao khống chế được liền từng bước đuổi theo anh xuống phía dưới. Ai ngờ dép trên chân lập tức rớt ra, cô cứ chân trần như thế, chật vật đứng ở nơi đó, cắn đôi môi thiếu chút nữa òa lên khóc.
Vốn dĩ cô là người ngốc nghếch, khả năng cân bằng của cô cực kém, đi bộ sẽ bị ngã, đến bây giờ vẫn còn chưa học được cách lái xe, có lúc cô còn có thể bị ngã từ trên giường xuống... Tóm lại, ở trước mặt anh, tất cả sự lúng túng của cô cũng đều bị anh thấy hết...
Có lúc Mạn Quân cũng rất lo lắng. Cô kém cỏi như vậy, tại sao Thiệu Đình lại có thể ở cùng với cô suốt năm năm. Trong năm năm này, anh chưa từng để cho cô nghe thấy những xì căng đan giữa anh và phụ nữ khác. Có lẽ là có, nhưng anh cũng chưa từng để cho cô biết, để cho cô khổ sở. Phải nói, thực sự cô được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551641/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.