Chương trước
Chương sau
"Phó Tĩnh Tri, những bức vẽ khỏa thân kia, thật sự vẫn còn rất mới mẻ ở trong ký của tôi, mặc dù chỉ vẽ có nửa mặt, nhưng tôi và cô đã từng chung giường chung gối lâu như vậy, ở trên cô không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ đến ngay cả thân thể của cô, gương mặt của cô mà tôi cũng không nhận ra sao?"
Khi nói đến những chữ cuối cùng, không biết do bởi vì tức giận hay là bị những nhân tố gì khác không nói ra được đang tác quái, mà giọng của Mạnh Thiệu Đình trở nên kích động, cao đến tám độ. Lúc ban đầu là khinh thường giễu cợt, đến cuối cùng lại biến thành gào thét chất vấn. Bộ dạng anh bị mất khống chế ngược lại làm cho Tĩnh Tri nhìn thấy mà cảm thấy buồn cười. Cô dứt khoát đứng lên, xoay người lại, hời hợt buông một câu: "Mạnh tiên sinh, ngài vừa nói bây giờ ngài mới nhìn thấy bức vẽ khỏa thân kia có đúng hay không?"
Mạnh Thiệu Đình trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, không buồn đáp lại.
Tĩnh Tri cười lên một tiếng. Cô đưa tay lau qua gương mặt dường như ướt đẫm, hờ hững nói: "Nếu vậy, hiện tại tôi rất muốn biết chuyện này có quan hệ gì với ngài đây? Việc gì ngài phải kích động đến như vậy chứ?"
"Cô...” Mạnh Thiệu Đình tức giận, cánh tay thon dài giơ lên cao, rồi lại dừng ở trên không trung. Anh hận đến răng nghiến vào nhau ken két, nhưng nhìn thấy người nọ vẻ mặt lạnh nhạt thì không sao nhịn được nữa, lửa giận gần như sắp bộc phát ra, môi lạnh lùng cong lên, thoáng nở một nụ cười giễu cợt, tràn ngập âm u tăm tối: "Phó Tĩnh Tri, mới cách có ba ngày khi gặp lại nhìn cô đã khác hẳn, cô thật sự đã vượt ra ngoài dự đoán của tôi... Năm năm không gặp, so với năm năm trước, cô bây giờ càng trở nên không biết xấu hổ là gì nữa rồi!"
"Có liên quan gì tới ngài nhỉ?" Trái tim Tĩnh Tri chợt đau đớn đến lợi hại, nụ cười của cô càng thêm rực rỡ, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn qua mặt Mạnh Thiệu Đình rồi rời đi. Cô xoay người, nhẹ nhàng đi tới trước mộ bia của ba ba, người trong hình đang nhìn cô đầy dịu dàng và yêu thương làm cho lòng cô thêm chua xót và thương nhớ. Ánh mắt của ông tựa như biết nói trước sau như một, vẫn nho nhã sâu sắc.
Tĩnh Tri nhớ tới lúc còn rất nhỏ, rất nhỏ, cô nằm vùi ở trong ngực ba ba dưới bóng đại thụ của Tĩnh Viên, suốt cả ngày không muốn rời... Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc này đã được chôn ở trong khu phế tích Tĩnh Viên, không bao giờ tìm lại được nữa... vẻ mặt ba nhìn cô đầy thương xót và đau đớn, phảng phất như đang nói với đứa con gái mà ông vẫn không sao yên lòng được: “Tĩnh Tri, chừng nào thì con mới có thể được sống đường đường chính chính, chừng nào thì con mới có thể được sống hạnh phúc đây?
Hốc mắt Tri Tri dần dần trở nên mờ mịt bởi nước mắt, đầu ngón tay lạnh cóng từng chút từng chút, nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình của ba ba khẽ gọi: "Ba ơi..."
Giọng của cô nhẹ bỗng, dường như gió thổi một cái sẽ bay đi mất.
“Con gái bất hiếu, chuyện cho tới bây giờ vẫn còn bị người ta chửi bới, cật vấn khó chịu bằng mọi cách... Sự tình cho tới bây giờ, mà con vẫn còn dây dưa không rõ với người nhà của người ta một cách hèn hạ vô sỉ... Ba, người ở dưới đất có oán trách con, có giận con hay không ?
“Ba, xin người hãy phù hộ cho con, để cho đứa con gái mà người yêu quý nhất được sống một cuộc sống an ổn như nó vẫn mong muốn đi ba...
"Ba, hôm nay là ngày không tốt, nhất định là người thấy rất không hứng thú khi có người quấy rầy sự yên bình của người phải không? Không sao đâu ba, hôm nào Tri Tri sẽ trở lại để thăm người, người hãy an giấc cho tốt đi, sau này sẽ không còn có ai tới đây để quấy rầy người nữa đâu..."
Tri Tri dừng tiếng khóc, nói với cha lời cuối, cuối cùng cô ngắm nhìn di ảnh của ba mình thắm thiết rồi đứng lên, khép chặt áo khoác ngoài, đi về phía trước cũng không quay đầu lại. Tuyết rơi nhiều hơn, gió lạnh cuốn lên đập vào mặt Mạnh Thiệu Đình. Cái lạnh làm cho người anh không khỏi thoáng run rẩy, anh nghe thấy giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo của cô từ xa vọng lại:
"Mạnh tiên sinh, cho dù ngày trước ngài cũng đã từng gọi ông ấy là cha, nhưng ngài cũng không cần trở lại mộ nữa đâu. Người bây giờ cũng đã chết rồi, xin ngài hãy để cho ông ấy an giấc, không phải chịu bất kỳ sự quấy rầy nào nữa."
Lúc này, anh không sao nói ra được cảm xúc trong lòng mình, dường như có tức giận, nhưng sự tức giận này cũng đã hoàn toàn đông cứng lại, gần như không cách nào có thể phát tác được... Dường như có cả sự chua xót, nhưng sự chua xót này lại không tìm được nơi để bung ra. Anh hận cô, mà lại thương cô, anh muốn xé nát những lời nói lạnh lùng mà cô vừa nói ra, rồi lại muốn ôm thật chặt người con gái đang quỳ khóc nức nở kia vào trong ngực mình...
Chính anh cũng không hiểu rõ được lòng của mình lúc này ra sao nữa.
Cô đi ngược gió, chậm chạp và kiên định. Xa xa trong gió tuyết, bóng lưng gầy yếu của cô dần dần hóa thành một chấm đen nho nhỏ, sau đó dần dần không còn nhìn thấy nữa...
Mạnh Thiệu Đình đứng bất động ở nơi đó. Tuyết rơi dồn dập, càng ngày càng lớn. Vạn vật cùng trời đất dường như hoàn toàn đã hòa vào nhau làm một. Mà anh tựa như lại nghe được nhịp tim mình đang đập thình thịch đầy rối rắm giữa tiếng tuyết rơi lặng lẽ và thưa thớt.
Mà đúng là một người tuyết thật sự. Hôm nay tuyết rơi tròn một ngày, đến thời điểm buổi tối lại càng lớn hơn. Lúc này trên đầu, trên người đó đều đọng một tầng tuyết thật dầy. Nếu như không phải cô vừa vặn đi con đường này, tuyệt đối cũng sẽ không phát hiện ra ở nơi này có một người đang đứng.
Tri Tri hơi sợ, người kia là kẻ lang thang hay là một người xấu có ý đồ bất chính đây? Cô cẩn thận nhìn người kia, nhẹ nhàng chuyển động bước chân định đi vào cửa...
Ai ngờ, mới vừa đến gần, “người tuyết” đó chợt động đậy, Tri Tri sợ hết hồn, sửng sốt một giây, định co cẳng lên chạy, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, chậm rãi vang lên khàn khàn: "Tri Tri, em đã trở lại."
Tri Tri lập tức ngừng chân, thật lâu mới phản ứng lại được. Cô đứng lặng nhìn “người tuyết” đang cứng ngắc đi đến gần. Ánh đèn dần dần soi rõ mặt người kia, ngũ quan của anh ta từng chút từng chút phóng đại rõ ràng ở trước mặt cô. Tri Tri lập tức bụm miệng, lui mấy bước về phía sau đầy kinh ngạc: "Kiều... Mạnh Thiệu Hiên?"
"Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?" Tri Tri có chút không dám tin vào hai mắt của mình, cái con người ngu ngốc này đứng ở đây đã bao lâu rồi vậy? Cô không có ở nhà anh ta còn ngu ngốc chờ làm gì?
"Tôi nghe Thi Thi nói em về nhà, sợ em bị đánh..."
Mạnh Thiệu Hiên bị lạnh cóng, khi nói chuyện đã hơi bị ngọng, nhưng vẫn cố gắng cử động các bắp thịt gần như bị tê cứng, cười với cô.
Nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn. Cảm giác cay cay dần dần tràn ngập khắp hốc mắt của Tri Tri. Cô muốn nhịn lại, nhưng những giọt nước mắt kia vẫn cứ rơi xuống. Tri Tri cắn môi, ngẩng đầu lên mắng anh: "Sao mà anh ngu ngốc như thế hả, tôi không có ở nhà, anh ở chỗ này để chờ chết hay sao? Sao lại không gọi điện thoại cho tôi chứ?"
"Điện thoại của em không gọi được..."
"Vậy thì anh cũng không cần thiết phải ở chỗ này mà chờ tôi chứ? Làm sao anh lại đần độn như vậy! Anh cũng không sợ mình bị chết rét sao?" Tri Tri vừa tức lại vừa đau lòng, kéo anh đến nơi cổng tò vò, vừa phủi tuyết đọng trên người anh xuống, vừa quở trách anh.
"Tôi sợ tôi vừa đi em sẽ trở lại, em trở về nhà chắc chắn mẹ của em lại muốn đánh em... tôi không yên lòng! Tri Tri thật xin lỗi, em đừng nóng giận, tôi không lạnh đâu, thật đấy..." Mạnh Thiệu Hiên bị cô kéo xoay quanh, đầu cũng bị cô vỗ vào hơi bị đau. Trong lòng anh lại thấy vui rạo rực, nhìn cô chảy nước mắt vì anh, nhìn bộ dáng cô đau lòng vì anh, thật sự anh cảm thấy mình có bị lạnh cóng đến hai ngày cũng đáng!
"Còn nói nữa! Anh xem đi, tay của anh lạnh thế này!" Tri Tri hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, vừa nắm chặt tay của anh ở trong lòng bàn tay mình vừa hà hơi, vừa tức giận mắng anh: "Anh còn tới tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với chị Lâm bảo anh đừng tới tìm tôi nữa sao?"
"Chỉ là vì tôi lo lắng cho em mà thôi, chỉ là muốn tới thăm em một chút, tôi không có ý gì khác đâu, thật đấy, Tri Tri..."
Mạnh Thiệu Hiên cuống quít giải thích, lại rút bàn tay đã lạnh cóng của mình ra. Tay anh vốn đã bị nứt nẻ nặng, ngày hôm qua đã bị lạnh cóng đến hơn nửa đêm, hôm nay lại bị lạnh cóng suốt một ngày, nên đã bắt đầu bị rách ra chảy máu. Anh không muốn Tri Tri nhìn thấy mà trong lòng bị khổ sở.
"Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?" Tri Tri kinh ngạc nhìn anh, nước mắt cô lại bắt đầu lăn xuống dưới. Cô không muốn gặp anh, cũng không muốn dây dưa với anh. Mặc dù Mạnh Thiệu Đình nói rất cay nghiệt, nhưng có một câu nói rất đúng, cô không xứng với Mạnh Thiệu Hiên!
Cô có thân phận gì? Mạnh Thiệu Hiên có thân phận gì? Cô đã gả đi, hơn nữa lại đã từng có con. Còn anh, thân thế ưu việt, nhìn dáng dấp lại tốt như vậy, còn có rất nhiều, rất nhiều các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thích anh... Cô cũng đã 27 tuổi, so với anh ước chừng lớn hơn bốn tuổi!
"Ba của tôi cũng hàng ngày đều mắng tôi như vậy, có lẽ tôi thực sự hơi bị ngu ngốc rồi." Anh cười cười, đứng thẳng nhìn cô vẻ hơi bất an.
Mặc dù cô đang khóc, nhưng vẻ mặt bây giờ lại quá dữ tợn. Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên đang suy nghĩ xem mình đã làm gì chọc cô tức giận, để mau chóng sửa đổi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đầu lại bắt đầu đau. Anh bị sốt cao lại chạy ra gió lạnh, vẫn luôn đứng đây một mạch để đợi cô. Bây giờ nhìn thấy cô đã yên lành trở về nhà, trong người anh cũng được thư giãn, thả lỏng hơn, đồng thời anh cũng cảm thấy sự đau yếu cũng bắt đầu ập đến. Lúc này anh đã không chịu nổi nữa rồi, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, Tri Tri trước mặt biến thành hai, ba người, không ngừng lắc lư ở trước mặt của anh. Anh nhìn thấy bộ dạng cô có chút sợ hãi, không nhịn được liền định an ủi cô, nhưng vừa mới gọi tên của cô, anh đã không có tiền đồ cắm đầu ngã xuống trên mặt đất...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.