Môi của anh nhẹnhàng rơi vào trên trán cô, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn thật mêngười, vẻ mặt anh trước sau vẫn tràn đầy vẻ xấu xa: "Đi đi Tri Tri."
Tròng mắt Tri Tri dần dần sáng ngời, cô mím chặt môi, sự tự tin vui vẻ đã lấp lánh trong ánh mắt nhìn. Cô nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên dùng sức gậtđầu một cái, sau đó xoay người, dáng người gầy gò nhưng tràn ngập vẻquật cường từng bước từng bước đi lên bậc thang. Cuối cùng, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chậmrãi đi tới giữa sân khấu. Ánh đèn sáng chói mắt tập trung ở trên đỉnhđầu của cô. Nhìn cô giống như một cây hoa sơn chi yếu ớt yên lặng đứng ở nơi đó, lặng lẽ nở rộ. Đôi con ngươi đen láy nhẹ nhàng từ từ quét quamọi người bên dưới sân khấu. Cô mỉm cười, cúi người chào, xoay người đivề phía chiếc Piano màu trắng, sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở trên ghế đàn...
Khắp hội trường im phăng phắc. Lúc này MạnhThiệu Đình mới chậm rãi ngồi xuống. Cơn sóng ngầm nơi đáy lòng anh tràolên mãnh liệt, một khắc kia khi anh ngồi cũng đã bị anh đèxuống. Nhưng đôi mắt giống như chim Ưng lại tựanhư đang đóng đinh vào người đang ở trên sân khấu kia!
Giỏilắm Phó Tĩnh Tri! Tôi còn đang nói không biết người nào có khả năng cầmcương thuần phục lão Tam như con ngựa hoang kia trở nên ngoan ngoãn biết vâng lời như vậy, hóa ra lại chính là cô! Xem ra năm năm trước, thậtkhông hề oan uổng cho cô dù chỉ một chút xíu!
Trong lòngMạnh Thiệu Đình không khỏi nổi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551631/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.