Cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống yên ổn của mình, cho dù cô giống như một con rùa đen rút đầu hoặc là một con đà điểu nhút nhát.
"Những gì em nói đều là thật sao?" Mạnh Thiệu Hiên chợt bước tới gần, hai tay nâng chặt lấy mặt Tri Tri, ép cô nhìn về phía mình.
Tri Tri chăm chú nhìn lại, đối địch lại với con ngươi màu hổ phách của anh. Hai đồng tử trong mắt anh chỉ có cô. Cô, một cô gái nhỏ bé, nhỏ đến mức hèn mọn, đầy khiếp đảm, co rúm lại để mà sống, không bao giờ còn là ... Phó Tĩnh Tri của ngày nào đó với cuộc sống đầy ưu nhã và ấm áp yêu thương nữa.
Nếu như có thể, nếu như có thể, cô thật muốn cả đời đeo trên lưng cái tên Tống Tri Tri này, dùng thân phận sạch sẽ của một người khác để sống, chứ không phải giống như bây giờ, cô giống như một con chuột chạy qua đường, co rúm lại, đầy hèn mọn, chôn mình trong một vũng nước bẩn.
"Đúng vậy, đó là sự thật." Giọng nói của Tri Tri rất nhỏ, nhưng lại mang theo vẻ quật cường kiên định. Cô có dự cảm, người đàn ông trước mặt này nếu không phải khinh thường hất tay đi, thì cũng sẽ dùng ánh mắt thương hại của lớp người giàu có cao cao tại thượng mà nhìn cô có chút thông cảm.
Mạnh Thiệu Hiên nâng chặt gương mặt cô, đôi tay lại càng thêm dịu dàng. Chỉ có điều, anh đang cười, cười đến cực kỳ khoa trương lại rất phóng túng: "Tri Tri, lời của em, tôi chỉ tin tưởng được phần đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551620/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.