Giọng của cô ấm áp mềm mại, giống như một cọng lông chim phất qua trái tim Mạnh Thiệu Hiên. Anh nhìn vào gương mặt cô, một khắc cũng không xê dịch, lại còn ngây ngốc đáp lại: "Tôi nhất định không cho phép cô được từ chức."
"Vì sao?" Tĩnh Tri nhẹ nhàng lên tiếng, cô không còn là một thiếu nữ ngây thơ gì nữa, đương nhiên hiểu rõ bên trong của sự nhiệt tình bị lộ ra ngoài thế này đang ẩn chứa điều gì. Nhưng mà, bây giờ cô lại không muốn dính dáng gì đến chuyện tình cảm nữa.
Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi khôi phục lại tinh thần, có phần mất tự nhiên, anh muốn che giấu lại cảm xúc của mình vừa mới rồi đã sơ hở để lộ ra: "Tôi đã đồng ý với Thiệu Hiên phải quan tâm đến cô."
"Tôi thấy không cần thiết đâu." Tĩnh Tri cúi đầu trả lời. Đúng vậy, cho dù cô có khốn cùng, có nghèo rớt mùng tơi đi chăng nữa, cô cũng không cần đến sự thương hại của người khác.
Thói quen cúi đầu này, cũng chính là vì cô muốn giấu đi mọi cảm xúc ở tận sâu bên trong đôi đồng tử đen láy kia. Cô tuy nhỏ bé nhưng cũng muốn giữ lại chút tự tôn cho mình.
Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên càng thêm đen lại, anh đột nhiên xoay người sang chỗ khác, "Tốt lắm, tôi nói cô phải thế nào thì cô sẽ phải tuân theo thế ấy, không được cự tuyệt!"
Bỗng nhiên, không hiểu vì sao Tri Tri thoáng bùng lên cơn giận dữ. Mấy năm nay điều cô giỏi nhất chính là sự nhẫn nhịn, nhưng không hiểu sao, lúc người kia tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551614/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.