Cho tới bây giờ cô vẫn giữ mình trong sạch, nhưng khi đi qua đám người vẫn nghe thấy người khác mắng cô là đồ hạ lưu, là kỹ nữ.
Thế giới này, từ trước đến nay vốn luôn điên đảo, giờ phút này cô không còn là thiên kim tiểu thư, không còn là thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh nữa, cô chỉ là Tống Tri Tri đang ở thuê trong một căn phòng đơn sơ, là một cô gái với thân hình hèn mọn, dơ bẩn nhưng lại có một linh hồn sạch sẽ .
Cũng may, từ trước đến nay cô vốn không hề có ý định đòi hỏi cái gì cao sang, giàu sang cũng vậy, nghèo hèn cũng thế, cô đều có thể thích ứng rất nhanh, cũng không bao giờ hối hận. Cuộc sống tốt đẹp trước kia, đương nhiên cảnh tượng huyền ảo ấy giờ đã không còn, vậy thì còn có cái gì để cô phải đau khổ lưu luyến đây?
Cô ôm lấy oán hận, hoặc khóc lóc kể lể, nhớ lại ánh hào quang của quá khứ có ích gì chứ? Trên trời sẽ không thả chi phiếu xuống cho cô, bệnh tật của mẹ cũng sẽ không thể sau một đêm đã chuyển biến tốt đẹp, cô vẫn như cũ, không đi làm việc thì sẽ đói bụng.
Tri Tri có một ưu điểm rất lớn, đồng thời cũng là một khuyết điểm trí mạng, cô cực kỳ cam chịu số mệnh. Cho nên dù sau này ông trời đã sắp xếp cho cô phải chịu cực khổ, cô cũng không một câu oán giận, yên lặng nghe theo sự an bài của vận mệnh.
Khi Tri Tri xuống xe, cũng đúng lúc vào buổi hoàng hôn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551599/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.