Cô nên đối mặt với anh như thế nào đây? Nên đối mặt với gương mặt đầy căm ghét cùng châm biếm của anh như thế nào, nên làm thế nào mới có thể khiến ba ba không bị thương tâm? Cô nên làm thế nào để lúc này có thể thoát ra khỏi cảnh khốn cùng không chịu nổi, để chăm sóc sinh mệnh đang mang trong mình chưa từng xuất hiện trong bầu trời này đây? Tâm trạng của Tĩnh Tri vẫn đang còn hoảng hốt thì cửa chính cũng đã được mở ra. Ba nắm chặt tay cô đi vào bên trong. Tĩnh Tri không dám đối mặt với Quản gia đang nhìn ngó với sắc mặt hồ nghi, chỉ càng cúi đầu thấp hơn. Thực sự cô không hề muốn đến nơi này, nhưng khi ấy cô càng không muốn để ba ba mình đang bệnh thành bộ dạng bị chọc giận như thế. Cắn răng, từng bước một tập tễnh bước lên trước, thời gian gần đây bước chân của Phó Chính Tắc đã có chút loạng choạng, trơn trượt. Tĩnh Tri chỉ sợ ba ba bị ngã, dứt khoát dồn hơn phân nửa sức nặng của ba lên trên cơ thể của mình. Trời lạnh như vậy, nhưng cả người cô từ đầu đến chân đầy mồ hôi. Trận tuyết lớn rơi bao quanh người gần như đã biến cô thành người Tuyết, nhưng cô không thể đưa tay lên gạt xuống được, trên hàng lông mi dài phủ đầy bông tuyết, dần dần đã đông lại, gần như chặn hết tầm nhìn của cô. Rốt cục cũng đã dần dần tới gần khu nhà ở rộng lớn nguy nga tráng lệ kia... Tận sâu trong lòng, Tĩnh Tri thầm cầu nguyện trăm ngàn lần đừng có gặp anh, nhưng khi được biết quả thật anh đã cùng với Thẩm Mạn Quân đi ra ngoài không có nhà, cô lại không ngăn được sự thất vọng đến cùng cực. Đỡ ba ba ngồi xuống ở trên ghế sofa, đối diện với Mạnh lão tiên sinh và Mạnh phu nhân. Kết hôn với Mạnh Thiệu Đình, cho tới nay, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Mạnh lão tiên sinh, thần sắc vẫn ôn hoà như trước khiến người ta nhìn đã cảm thấy không thấy gần gũi, không thấy thoải mái. Ba ba giải thích ngắn gọn lý do đến đây. Mạnh phu nhân vốn vẫn nở nụ cười mang đầy vẻ khách sáo bỗng ngưng đọng lại, sắc mặt âm trầm cực kỳ khó coi, còn Mạnh lão tiên sinh dứt khoát bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn. Tĩnh Tri lo lắng liếc mắt nhìn ba ba một cái, nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt ba mình, không khỏi nhẹ nhàng nắm lấy tay ba : "Ba ba, chúng ta trở về nhà thôi. . ." ۣۜ Nhìn thấy con gái thân yêu nhất của mình bộc lộ sắc thái yếu đuối một cách không tự chủ như vậy trước mặt những người đang ngồi đối diện kia, ông cúi đầu thương xót, lại nghe thấy tiếng nói của những người kia vô cùng chói tai! "Phó tiên sinh, đừng bảo là tôi nói chuyện không xuôi tai, quả thực cô con gái mà ngài đã sinh ra và dạy dỗ này. . ." Gương mặt đẹp đẽ của Mạnh phu nhân phác hoạ vẻ đầy trào phúng: "Cô con gái này của ngài, nhà họ Mạnh chúng tôi không hề muốn, chưa cần nói đến đứa trẻ trong bụng của cô ta không phải là con cháu của nhà họ Mạnh chúng tôi, mà cho dù là thật sự đi chăng nữa, e rằng Thiệu Đình cũng sẽ không thể quay đầu lại đâu." "Bà thông gia, những lời này là căn cứ từ đâu để nói vậy? Tri Tri từ nhỏ đến lớn đều rất nhu thuận, là đứa nhỏ có lễ nghĩa, rất có hiểu biết, con bé có thể làm ra những chuyện gì sai khiến chọc các người mất hứng vậy chứ ? Bà thông gia, con bé còn nhỏ, bà cứ việc trách nó, đánh nó, mắng nó..." “Phó tiên sinh, Thiệu Đình đã cùng cô ta ký thỏa thuận li hôn rồi, ông cũng không cần gọi là thông gia đâu... Lúc đầu tôi cũng cho rằng Tĩnh Tri là đứa bé ngoan, xưa nay cũng thương yêu cô ta, nhưng mà, con gái ông đầu tiên là thông đồng với chú em, rồi lại thật không rõ ràng với Thiệu Tiệm, ông còn chưa biết rằng, ở bên ngoài cô ta lại còn lui tới rất thân thiết với một họa sĩ họ An...Việc này, Thiệu Đình đều biết rất rành mạch. . ." "Con không có! Con không làm những việc đó! Giữa con và Thiệu Hiên không hề có chuyện gì xảy ra, con và Gia Hòa cũng chỉ là bạn bè tốt mà thôi. . ." Tĩnh Tri vội vàng bác lại, cũng không ngờ Mạnh phu nhân lại cười, nói với Phó Chính Tắc : "Phó tiên sinh, ngài nhìn một cái xem, tôi nói không sai chứ, còn gọi là Thiệu Hiên với Gia Hòa, cách gọi nghe thật là thân mật, nếu như người ngoài tung tin vịt thì cũng thôi, đây, ông xem đi này. . ." Mạnh phu nhân vẫy tay gọi Quản gia cầm một xấp gì đó đặt ở trước mặt Phó Chính Tắc. Cái này... đúng là ảnh chụp Mạnh Thiệu Tiệm hôn môi trên trán cô. . . Còn có mấy tấm ảnh chụp gần như thân mật, nhân vật chính lại hoặc là Mạnh Thiệu Tiệm hoặc là An Gia Hòa, tuy rằng không được rõ ràng, nhưng cũng thấy rõ mặt người trong ảnh là ai. Phó Chính Tắc chẳng qua tùy tiện lật qua vài lần, hơi thở lập tức trở nên dồn dập,Tĩnh Tri bị dọa phát khóc, cuống quít đưa tay ra kéo ống tay áo của Phó Chính Tắc; "Ba ba, người hãy tin con, con không hề làm như vậy, con không hề làm bất cứ cái gì hết. . ." "Phó tiên sinh, ngài vẫn nên mang theo con gái mình trở về đi, nhà họ Mạnh chúng tôi, thật sự không muốn có con dâu làm khuấy đảo gia đình không yên như vậy, ngay cả Thiệu Hiên bị bệnh cũng vẫn không chịu buông tha... Cũng không trách được ,Thiệu Đình nhà chúng tôi phải chịu nỗi uất ức lớn như nên mới quyết tâm muốn ly hôn. Theo như ý tôi mà nói, ngài cũng nên quản giáo cô con gái này của ngài cho tốt, đứa nhỏ trong bụng kia, thật không rõ ràng, cũng không thể bổ vào đầu Thiệu Đình nhà chúng tôi như vậy. Chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Thiệu Đình nhà chúng tôi cũng bị ảnh hưởng. . ." Mạnh phu nhân vừa nói dứt lời, Mạnh lão tiên sinh cũng đã lạnh lùng đứng lên, liếc mắt nhìn về phía Mạnh phu nhân: "Còn ngồi đó ý tứ nói này nói nọ gì nữa, tiễn khách đi, lát nữa Thiệu Đình và Mạn Quân trở lại, đừng để cho Mạn Quân nhìn thấy cô ta, đỡ lại sinh chuyện gì đó không hay!" " Con bé Mạn Quân này đúng là có hiểu biết thật, cũng không cần để ý tới chuyện Thiệu Đình đã từng kết hôn (nguyên văn: món hàng không còn thể diện)." Mạnh phu nhân nói đầy vẻ vui mừng khấp khởi, quay sang người ở trước mặt cười cười, mở miệng nói: "Phó tiên sinh, mời ngài trở về đi, hiện nay tình cảnh của ngài cũng không tốt... tốt xấu gì chúng ta cũng đã có thời kỳ thân thiết, chi phiếu này cũng là chút tâm ý của nhà họ Mạnh chúng tôi... Tĩnh Tri có đứa nhỏ, về sau sinh con cũng có thể dùng rất tốt, ông cầm đi. . ." Mạnh phu nhân vừa nói vừa lấy ra một tờ chi phiếu gấp chỉnh tề cười tủm tỉm đưa tới; "Cũng không nhiều lắm, cũng chỉ là hai trăm vạn, nhưng có lẽ chi tiêu tiết kiệm một chút cũng để một gia đình lớn như nhà các người đủ ăn. . . Lúc này không thể so với ngày xưa, Phó tiên sinh cũng không cần suy nghĩ nhiều lắm làm gì. . ." Gương mặt Tĩnh Tri đỏ bừng như vải nhuốm máu, cô đứng ở nơi đó, chỉ hận nơi phòng khách đẹp đẽ chói lọi này sao không nứt ra một khe nhỏ để cho cô trốn vào đó, chỉ hận bản thân vì sao vì sao lại vô dụng như vậy, vì sao lại bị người khác túm được nhược điểm, vì sao ngay cả đến sức lực để có thể phản bác lại cũng không có? Vì sao lại làm liên lụy đến ba ba phải chịu nỗi nhục nhã này cùng với cô cơ chứ? Rõ ràng chính là cô hèn hạ, rõ ràng chính là cô mưu toan muốn ngoi lên chốn cao sang, rõ ràng chính cô có ý nghĩ kỳ lạ muốn người nọ thích cô, cùng cô vĩnh viễn bên nhau, nhưng đến cuối cùng, vì sao cô lại phạm phải sai lầm, còn muốn để cho ba mình đến gánh chịu đây? "Cảm ơn ý tốt của bà , nhưng mà, nhà họ Phó chúng tôi có nghèo túng, cũng sẽ không cần đến một phân tiền của nhà họ Mạnh các người!" Phó Chính Tắc tim đập cực nhanh, gần như thở cũng đã hết sức khó khăn, nhưng lúc này, ông lại giữ chặt chẽ cánh tay con gái đang run rẩy không ngừng, đẩy tờ chi phiếu trước mặt ra, nhìn vào gương mặt được trang điểm tinh xảo trước mặt mình, nặng nề nói: "Mạnh phu nhân, con gái của nhà họ Phó chúng tôi, cho dù có bần cùng hơn nữa, hèn hạ hơn nữa, cũng không chấp nhận để cho người khác nói xấu nhục nhã như vậy, làm một người cha, tôi vì đứa con gái của mình gặp phải cảnh đau lòng, nên mới đến đây với tư cách là người cùng vai vế, tôi coi thường thái độ làm người của nhà các người... Tri Tri, chúng ta đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]