"Thiệu Tiệm, Phó Tĩnh Tri, các người đang làm gì vậy!"
Giọng nói của Mạnh phu nhân bỗng nhiên vang vọng ở trong phòng khách, thốt nhiên cả người Tĩnh Tri toát mồ hôi lạnh, cô không dám xoay người, lảo đảo đẩy Mạnh Thiệu Tiệm ra, đi nhanh lên lầu...
Sau lưng cô truyền đến giọng nói giận dữ của Mạnh phu nhân: "Thiệu Đình vẫn còn chưa có chết đâu! Mới có mấy ngày mà cô đã không nhịn được, bắt đầu tác quái! Chẳng trách Thiệu Đình không muốn gặp cô..."
Những câu nói sau nữa đã không còn nghe thấy... cửa đóng bịch một tiếng, tắt đi tiếng động lớn rầm rĩ, tắt đi những lời mắng không chút tốt đẹp kia. Thân thể Tĩnh Tri mềm nhũn tựa vào ở trên cửa trượt xuống dưới, cho đến cuối cùng, cô ngồi ở trên mặt đất, vùi mặt ở trong đầu gối, nước mắt bắt đầu không kìm nổi nữa đã nhỏ giọt xuống dưới. Thời điểm vạn gia đình đoàn viên tràn ngập ánh sáng, cô lại không thấy con đường của mình ở phía trước...
Quãng thời gian này Tĩnh Ngôn vẫn cực kỳ yên tĩnh, sáu tháng đầu năm, cô đã làm xong tất cả thủ tục xuất ngoại và lưu học. Lúc đưa cô đi, người thiếu nữ đã từng ngây thơ không biết gì kia, vẻ mặt thật lạnh lùng lẫn thờ ơ. Cô gái không hề nói câu nào, cũng không hề liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, cũng không hề lưu luyến khi rời khỏi mảnh đất này.
Tĩnh Tri thật sự cực kỳ hâm mộ Tĩnh Ngôn, em cô nói đi là có thể đi tới, bỏ qua toàn bộ những gió bụi từ đấy, mà cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551584/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.