"Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô có muốn một ly đồ uống nóng hay không?" Tiếng nói của nhân viên phục vụ dè dặt vang lên ở bên tai.
Tĩnh Tri chậm rãi quay sang, nở nụ cười đẹp đến động lòng người mà lại thật thê lương: "Đương nhiên, thời tiết thế này, thích hợp nhất là được uống một cốc lớn chocolate đen nóng rồi."
"Vâng, cô chờ cho một lát."
Nhân viên phục vụ rời đi, Tĩnh Tri nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen. Tĩnh Ngôn, em hận chị cũng được, oán chị cũng được, chị chỉ hy vọng, em lại đừng có mắc thêm lỗi lầm nữa.
Chị là vợ của anh ấy, chị không muốn bị mất đi anh ấy, đúng là chị đã vì tư lợi của mình mà làm em bị tổn thương rồi.
Uống xong một cốc lớn chocolate nóng, Tĩnh Tri mặc chiếc áo choàng vào người, choàng quanh cổ một chiếc khăn phula màu xám bằng sợi thô. Thanh toán xong cô để lại một chút tiền buộc-boa, đẩy cánh cửa thủy tinh ra, đi vào trong bóng tối mịt mùng.
Đứng ở phía ngoài cửa quán rượu, cô nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi năm... Cô hít sâu một hơi, cúi đầu đi vào trong qua chiếc cửa xoay lớn màu vàng lộng lẫy. Khi cô đi vào, trong nháy mắt đó, vừa vặn Mạnh Thiệu Tiệm đi ra, trong lúc hoảng hốt anh thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen gầy yếu quen thuộc, xoay người nhìn lại thì cũng đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Mạnh Thiệu Tiệm yên lặng đứng thẳng một hồi, trong khoảng khắc, trong lòng anh chuyển động rất nhanh, cúi đầu lấy di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551576/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.