Tĩnh Tri thương xót nhìn lại Tĩnh Ngôn, em gái của cô vẫn còn quá nhỏ, cho nên lúc này có thể em gái sẽ hận cô, nhưng một ngày nào đó, khi Tĩnh Ngôn phải lập gia đình, có lẽ cô sẽ cảm tạ người chị gái này đã sớm ngăn cản cô lại (nguyên văn: chọc thủng),ép buộc cô quay đầu.
"Tĩnh ngôn, rốt cuộc ai mới là người tàn nhẫn đây?" Tĩnh Tri bình tĩnh nhìn lại em gái. Nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trên mặt Tĩnh Ngôn thi nhau rơi xuống, cô đưa chiếc khăn tay cho em: "Tĩnh Ngôn, những gì đã qua hãy để cho nó qua đi, chị đã nói với ba ba, sang năm em sẽ đi du học ở nước Pháp."
"Chị dựa vào cái gì? Phó Tĩnh Tri, ha ha, thật tức cười, dựa vào cái gì tương lai của em lại phải giao cho chị nắm giữ trong tay vậy? Đúng vậy, đúng là em thích anh rể đấy, em thích anh ấy, anh ấy cũng thích em, vì sao hai người chúng tôi lại không thể cùng một chỗ với nhau?"
Bởi vì bị kích động, giọng nói của Tĩnh Ngôn bất giác cao vút lên. Tin tức chấn động cùng với âm điệu chói tai ấy phát ra đột ngột rơi vào tai những người đang ở trong tiệm cà phê, có người kinh hãi nhìn về phía các các cô ở bên này. Không ngờ Tĩnh Tri vẫn hoàn toàn như cũ, nở nụ cười tươi tắn mà lại tao nhã.
Tĩnh Tri biết rất rõ, thế này quả thật là rất tàn nhẫn. Nhưng nếu như cô không phải bị ép buộc đến hoàn cảnh như vậy, làm sao cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551574/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.