Tĩnh Tri thật muốn cứ được nằm mãi như vậy, nhưng cô không thể, Mấy ngày nay, đêm nào Mạnh Thiệu Đình cũng trở về, nếu như cô mà ở lại nhà họ Phó, sẽ tựa như cô đang giận dỗi ngược lại với anh vậy.
"Chị, chị và anh rể... trải qua như thế nào?" Bỗng nhiên Tĩnh Ngôn xoay mặt lại, ánh hoàng hôn lặng lẽ rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô những ánh hồng nhàn nhạt. Tĩnh Tri chợt giật mình nhận ra, cô em gái nhỏ ngoan ngoãn nhất này hình như đã trưởng thành...
Tĩnh Tri cười dịu dàng, giơ quyển sách trên tay lên che mặt, giọng cô bình lặng như nước: "Khá tốt."
Tĩnh Ngôn cười như trẻ con, giống như một chú cún con chạy tới túm chặt lấy chị gái: "Chị, anh rể bộ dáng đẹp trai như vậy, tính tình lại điềm đạm, chị thật là có phúc ! Chị biết không, Tĩnh Nghi, Tĩnh Tâm đều bị tức muốn chết luôn, các hộp trang sức đều ném bừa trong phòng! Ngay cả em cũng cực kỳ hâm mộ chị... lần gặp nhau ở đêm yến hội, anh rể thật sự rất đẹp trai, cực kỳ hòa nhã !"
Tĩnh Tri vẫn thờ ơ nằm yên như cũ, tiếng nói vui vẻ của em gái, tựa hồ làm cho cuộc sống vốn bình lặng như mặt nước ao tù của cô bỗng trở nên gợn sóng lăn tăn. Cô không thích bàn luận chuyện thị phi, nhưng cô lại thích nghe những lời như thế này, nó làm cho cô cực kỳ vui vẻ.
"Em đã nói, bộ dáng có xinh đẹp gì đi chăng nữa phỏng có ích lợi gì? Phải giống như chị ấy, dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551555/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.