Khi Tĩnh Tri trở lại, cô nhận ra sắc trời hoàn toàn biến thành tối đen. Phòng khách vẫn chưa bật đèn, ánh hoàng hôn màu lam theo khe hở của tấm rèm cửa màu trà chiếu rọi vào trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, làm cho Tĩnh Tri không thể thấy rõ nét mặt và thần sắc của anh.
"Một mình trong phòng, em cũng thấy cô đơn rồi hả ?" Từ đằng sau, anh kéo Tĩnh Tri lại, cô lảo đảo rồi bổ nhào vào trong ngực anh... Trong giọng nói của anh hàm chứa vẻ xuân tình, đôi môi mỏng hơi cọ cọ vào vành tai của cô, hơi thở nóng rực...Càng kỳ lạ hơn nữa, không biết từ lúc nào bàn tay anh đã rơi vào trên cần cổ mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay anh đặt nhẹ lên xương quai xanh của cô, khẽ vuốt ve, tựa hồ dần dà đã đi dần xuống bên dưới...
"Đừng..." Bất giác khi đó Tĩnh Tri cảm thấy toàn thân vọt lên luồng khí nóng cực kỳ khó chịu. Cô quay mặt, muốn né tránh, nhưng bàn tay anh không chịu buông tha cô, đầu ngón tay chạm nhẹ trên áo sơmi, nhẹ nhàng tháo từng chiếc, từng chiếc cúc áo lạnh ngắt...mi mắt anh hơi khép lại: Tĩnh Tri... "
"Anh là chồng của em, chắc chắn em cũng không thể trốn anh mãi được đâu." Anh nhẹ nhàng mở miệng nói nghe đầy mê hoặc, khi nhìn thấy bộ ngực người con gái trắng bóng như gốm sứ, sắc mặt bắt đầu ửng đỏ từng tầng: "Vâng..."
"Được, hay lắm, em vẫn còn nhớ rõ." Giờ phút này mi mắt của Mạnh Thiệu Đình chợt mở ra, anh nhạt cười một tiếng nói: "Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551545/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.