“Anh muốn đi đâu?” Tĩnh Tri nhẹ giọng hỏi, nhưng Mạnh Thiệu Hiên không trả lời, không còn cách nào khác cô đành phải men theo đường cũ trở về, một lần nữa đưa anh trở lại phòng khách.
Pha xong ly cà phê nóng hổi, Tĩnh Tri bưng đến đặt vào tay anh, Tĩnh Tri ngồi ở phía đối diện, nghe thấy thím Tần gọi anh là Tam thiếu gia mới biết, hóa ra người kia là con thứ ba của nhà họ Mạnh, em trai của chồng mình.
Không biết vì sao trong lòng cô bỗng nảy sinh sự thương xót, Tĩnh Tri bảo thím Tần bứng tới chậu nước ấm và chiếc khăn mặt sạch sẽ, cô dịu dàng lau sạch những vết bẩn trên khuôn mặt và trên tay của anh. Cảm giác thấy những ngón tay của anh cứng ngắc như đá ở trong tay mình, Tĩnh Tri không khỏi mềm mỏng giải thích: “Anh đừng ngại, tôi tên là Tĩnh Tri, là chị dâu hai của anh. Anh cực kỳ yêu thích hội họa phải không? Tôi cũng cực kỳ thích, vừa rồi anh vẽ rất đẹp...”
Những ngón tay của anh trong lòng bàn tay cô đã dần mềm mại trở lại. Tĩnh Tri ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt vô thần của anh vẫn như cũ, không biết đang lạc đến phương nào, nhưng khóe môi đã có ý cười nhè nhẹ.
“Tôi không nhìn được, cho nên những gì tôi vẽ ra đều là màu đen.” Mạnh Thiếu Hiên nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt giống như đang tìm phương hướng của Tĩnh Tri: “Tôi cũng không nhìn thấy cô, nhưng tôi có cảm thấy cô nhất định rất xinh đẹp.”
Từ đó, Mạnh Thiệu Hiên thường xuyên kéo dài thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/264096/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.