Bỗng nhiên, tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên ngừng lại, chỉ đi lại tại chỗ; tiếng vang đi lại kia rất vi diệu, làm cho Nhiễm Thiểu Lâm tránh ở chỗ tối nhíu mi lại, thân thể dính sát vách tường tràn đầy sát kkhis, hai tay hơi hơi run run.
Đột nhiên, một đạo tiếng nói cố ý đè thấp ở bên trong phát ra “Một đôi đi ra ngoài nhìn xem, chúng ta tiếp tục thủ ở trong này.” Nghe tiếng nói lạnh lùng kia, Nhiễm Thiểu Lâm không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn cái đầu lên, hai tròng mắt tối đen, thâm thúy liếc nhìn bọn họ một cái, tiện đà, lùi đầu về, lẳng lặng nghe tình huống bên ngoài.
Lúc này, một trận tiếng bước chân hỗn loạn mà trầm ổn dần dần đi xa, mà Nhiễm Thiểu Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ; tránh ở chỗ tối, thẳng đến tiếng bước chân của đoàn người bên ngoài càng lúc càng xa, mới hiện thân.
Nhìn bóng dáng bọn họ, hai tròng mắt thâm trầm, nhếch đôi môi; thẳng đến bóng dáng bọn họ biến mất ở góc chỗ, lúc này mới nâng bước, không nhanh không chậm đi lên.
Nhiễm Thiểu Lâm tận lực dựa sát thân thể vào vách tường để di chuyển, cước bộ di chuyển rất nhanh, thẳng đến một chỗ; thân thể ngừng lại ở chỗ đó, vươn đầu thật cẩn thận xem xét, thấy quẹo vào đi qua đó là một cánh cửa đá đóng chặt. Mà bên ngoài cửa đá có hai gã đàn ông mặc tây trang màu đen, thẳng tắp đứng thẳng ở hai bên cửa, giống như hai pho tượng thần.
Cúi đầu suy tư một lát, khi ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một chút quang mang khác thường; nghiêng người che dấu toàn bộ thân thể ở phía sau thạch bích, xuất ra từ bên hông một viên lựu đạn đen màu xanh, cười âm trầm.
Vươn tay mở lựu đạn, cánh tay mở ra, thân hình cân bằng; lựu đạn bay về phía trước theo hướng vòng cung, hai pho tượng thần ở hai bên cửa liếc mắt nhìn nhau, một người đưa tay chống đỡ thạch bích, nhảy đánh dựng lên, thân hình lượn vòng, đem trịch đến lựu đạn, lại đá trở về.
Nhiễm Thiểu Lâm cười thần bí, thấy lựu đạn bay qua đến, một bên của bản thân; nhanh chóng lui ra sau, vừa thối lui được mấy bước đến chỗ ẩn tàng thân hình,“Phanh......” Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ tầng hầm ngầm lắc lắc lắc lắc, một hồi lâu mới ổn định xuống dưới.
“Có người xông vào, các người đi ra ngoài nhìn xem, cẩn thận tìm......” Một tiếng nói to mà trầm ổn vang lên, tiện đà, một đạo âm thanh chỉnh tề mà cung kính ở tầng hầm trả lời lại “Dạ......” Kế tiếp, liền nghe được tiếng bước chân của mười người ở hai bên trái phải hành lang hỗ loạn vang lên.
Nhiễm Thiểu Lâm không khỏi cau mày, không nghĩ tới người này còn rất thông minh ; kêu người nhìn, hắn dẫn dắt một đội khác thủ chỗ này. Xem ra kế hoạch điệu hổ ly sơn là không thể thực hiện được, một lần nữa suy nghĩa biện pháp.
Lúc Nhiễm Thiểu Lâm còn đang suy nghĩ, một trận tiếng bước chân hỗn loạn mà ồn ào vang lên, trong lòng thầm kêu không ổn, lại tiến thoái lưỡng nan; thân thể lùi ra đằng sau, che dấu trong bóng tối.
Lúc này, hai hàng ngũ hợp lại cùng một chỗ, đứng lại. Hai bên tương đối, đứng bên phải là hàng ngũ do quản gia mang tới, đứng bên trái là hàng ngũ mà người nọ vừa mới chỉ huy.
Hơn mười người nhìn thấy quản gia, đều khom người cúi đầu “Quản gia.” Không hẹn mà cùng hô lên, ở quanh quẩn tầng hầm, thật lâu không dứt.
Quản gia nhìn hơn mười người họ, hàm dưới nhẹ nhàng “Có người cho nổ ở cửa tầng hầm ngầm, người nọ rất có khả năng ngay tại nơi này, các người phải cẩn thận điều tra, không thể có một tia quên.” Hơi có vẻ già nua mà trầm ổn hữu lực, tiếng nói to, làm cho tinh thần những người khác bất giác chấn động, giống như bình thường được cổ vũ.
“Rõ, quản gia.” Người người trầm trọng, tiếng nói kiêu ngạo, lại vang lên; Nhiễm Thiểu Lâm tránh ở chỗ tối cảm thấy sáng tỏ, hắn phạm vào một cái sai lầm không thể tha thứ, đó là ném lựu đàn vào cửa sắt, tiến vào nơi này. Hiện tại muốn đi ra ngoài, chỉ sợ khó khăn càng thêm khó khăn.
Hai đội cận vệ phân tán các nơi, vài người hướng tới chi nhánh thông đạo đi; Mà hướng tới chỗ Nhiễm Thiểu Lâm bên này là hàng ngũ do quản gia dẫn đầu, thái dương Nhiễm Thiểu Lâm chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, quản gia này nhìn như văn văn nhược nhược, nhưng lại có thể ra lệnh cho nhiều người như vậy, nói vậy có hẳn là có chỗ hơn người, Nhiễm Thiểu Lâm vừa nghĩ, vừa lui ra sau.
Hiện tại chỉ có lui về phía sau mới là đường ra duy nhất, nếu là thối lui đến góc chết, vậy chỉ có thể liều mạng với bọn họ, khả hợp lại lại chỉ có vài phần phần thắng?
Nhiễm Thiểu Lâm không ngừng lùi ra phía sau, đoàn người của quản gia không ngừng đi về phía trước; trên khuôn mặt bị bóng tối che của quản gia, hiện ra ra một chút cười quỷ dị, giống như biết Nhiễm Thiểu Lâm ngay tại thông đạo này.
Ở lúc Nhiễm Thiểu Lâm không kịp trở tay là lúc, ngọn đèn của quản gia đột nhiên sáng lên; Nhiễm Thiểu Lâm thế mới biết, thông đạo này nguyên lai còn có đèn, là hắn nhất thời khinh thường, hay là hắn......
Vẻ mặt quản gia âm lãnh mỉm cười, nhìn Nhiễm Thiếu Lâm dựa vào phía bên phải vách tường “Nhiễm thiếu, đến bái phỏng nhà thiếu gia của chúng ta như vậy, tựa hồ không hợp tình hợp lý.” Rõ ràng là xông vào, quản gia lại cứng rắn nói ra cổ hương vị thân thiết kia.
Một giọt mồ hôi lạnh trên thái dương của Nhiễm Thiểu Lâm chảy xuống, thấy vẻ mặt tươi cười của quản gia; bỗng nhiên thấy sởn gai ốc, hai tay hai bên, nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ trấn định lại “Quản gia muốn nói, là Nhiễm mỗ không đúng, chưa chủ nhân ra lệnh cho phép.”
Trong lời nói của Nhiễm Thiểu Lâm âm thầm trào phúng, quản giac chưa đáp lại; Quản gia một mặt môi tươi cười “Nếu Nhiễm thiếu thừa nhận là ngài không đúng, như vậy thỉnh cùng tôi đến gặp mặt thiếu gia đi!”
Nhiễm Thiểu Lâm thấy quản gia trấn định như vậy, trong lòng không khỏi bắt đầu run run; mắng hắn là cẩu, hắn cũng không phản ứng. Vươn tay, làm tư thế mời đối với quản gia “Quản gia mời dẫn đường phía trước.” Tiếng nói có vẻ hơi run run, khiến cho quản gia vừa lòng cười.
“Nhiễm thiếu thỉnh!” Quản gia nghiêng người, làm một cái tư thế mời, đoàn người phía sau đều đứng sang hai bên nhường đường, tạo thành một đường ánh sáng.
Nhiễm Thiểu Lâm mại khai cước bộ, mỗi bước đi, đều cảm giác đi ở trên lưỡi dao; lướt qua quản gia, trực tiếp đi về phía trước.
Quản gia mang theo đoàn người, đi theo phía sau Nhiễm Thiểu Lâm; đi ra bên ngoài, một đạo quang mang mãnh liệt, chiếu rọi xuống, Nhiễm Thiểu Lâm nhanh nhíu mi, nhắm mắt, một hồi lâu mới thích ứng lại được, mở hai tròng mắt.
Tiếp tục hướng đi về phía trước, quản gia đi theo phía sau Nhiễm Thiểu Lâm ra tầng hầm ngầm, liền bước nhanh đi được vài bước; đi tới bên cạnh Nhiễm Thiểu Lâm, dẫn đường cho hắn.
Đoàn người lần lượt đi vào trước phòng đồng hào bằng bạc, quản gia khoát tay, người phía sau liền dừng lại cước bộ; Đứng ở bên ngoài phòng đồng hào bằng bạc, quản gia lại hướng tới Nhiễm Thiểu Lâm làm một cái tư thế mời “Nhiễm thiếu thỉnh đi!” Tiếng nói già nua mà trầm thấp, làm cho Nhiễm Thiểu Lâm tâm bắt đầu phiếm hàn.
Một đường đi tới, không thấy một thi thể nào; ngay cả thi thể Thương Ưng cũng không thấy, cất bước tiến vào trong phòng đồng hào bằng bạc, trong phòng đồng hào bằng bạc tao nhã, mà trang trí bình thường, làm cho người ta thư thái, có một loại cảm giác ấm áp.
Nhà hắn liền không có loại ấm áp này, vẫn đều là người tranh ta đoạt, lục đục với nhau; mấy năm nay Mộc Hàn Mặc hưởng thụ đủ tốt, nói vậy cha mẹ hắn nhất định rất thương hắn, rất sủng hắn. Còn có phu nhân của hắn, cũng đáng yêu thanh thuần như vậy, chuyện gì đều để cho hắn gặp.
Trong đại sảnh không có một bóng người, Nhiễm Thiểu Lâm quay đầu nhìn phía quản gia “Chủ nhân của các người đâu?” Không phải gọi hắn đi lên gặp Mộc Hàn Mặc sao? Vì sao bây giờ còn không có tới?
Quản gia liếc mắt quét nhìn hắn một cái “Nhiễm thiếu, nóng vội như vậy làm gì, thiếu gia còn đang trên đường đến, nói vậy một lát nữa liền đến; Nhiễm thiếu mời ngồi, uống điểm trà, ăn chút điểm tâm, bằng không thiếu gia trở về, nói ta không có khoản đãi cậu không tốt.” Nói xong, liền không để ý tới sắc mặt Nhiễm Thiểu Lâm, trực tiếp tiến vào phòng bếp.
Nhiễm Thiểu Lâm nhìn bóng dáng quản gia, không khỏi tức giận, phụ thân, muội muội của hắn còn tại chịu tội, rõ ràng có thể cứu bọn họ ra; còn nghĩ hắn xông vào Mộc gia biệt thự nói thành bái phỏng, còn muốn khoản đãi hắn thật tốt.......
Một lát sau quản gia bưng trà bánh đi ra, thấy Nhiễm Thiểu Lâm đứng yên chưa có ngồi xuống sô pha; khóe miệng không khỏi cắn câu “Nhiễm thiếu, như thế nào ghét bỏ nhà của thiếu gia chúng tôi không đủ xa hoa, khiến cho cậu không thói quen?” Hai tròng mắt bí hiểm nhìn hắn.
Nhiễm Thiểu Lâm phục hồi tinh thần lại, thế mới biết, hai tay chính mình nắm chặt chỗ tựa lưng lông tơ mềm mại của sô pha; không dấu vết buông ra, không nói một câu tiêu sái tiến đến sô pha ngồi xuống.
Quản gia đặt trà bánh ở trên bàn trà “Nhiễm thiếu thỉnh chậm dùng, không đủ còn có.” Khách khí tựa như bình thường hắn thật sự là đến bái phỏng, Nhiễm Thiểu Lâm thật sâu liếc mắt nhìn quản gia một cái, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền buông chén trà “Chẳng lẽ Mộc gia này không có cà phê sao? Lấy loại trà chua sót này cho khách uống.” Ông đã muốn diễn trò, như vậy tôi cùng diễn với các người.
Quản gia mỉm cười, không để ý lắm “Nhiễm thiếu có chỗ không biết, trà này là thứ tốt, có thể nâng cao tinh thần, dưỡng thân, sửa tâm, thích hợp nhất với Nhiễm thiếu bất quá.” Nhìn như không lắm để ý, nhưng cũng không kịp làm nhiều, khiến cho Nhiễm Thiểu Lâm ăn nghẹn.
Trong đại sảnh tĩnh lặng không tiếng động, một người đứng thẳng, một người ngồi ở phía trên sô pha; uống trà cũng bất an không yên, vốn là trà tốt, nhưng cũng không có tâm tình tinh tế nhấm nháp.
Mộc Hàn Mặc ngồi ở bên trong xe, trong lòng ôm Oa Oa đang ngủ say; tựa vào trên ghế xe, cảm thụ được thân thể ôn nhuyễn mềm mại trong lòng, thể xác và tinh thần thỏa mãn nhắm hai tròng mắt thâm thúy lại.
Phụng Thiên Dự ngồi ở bên cạnh Mộc Hàn Mặc, nhìn khuôn mặt thỏa mãn của hắn; khóe miệng còn buộc vòng quanh một chút tươi cười nhợt nhạt mà chân thật, không khỏi mím môi lắc đầu.
Lâm Phong ngồi ở ghế lái phụ, nhìn cây cối nhà cửa không ngừng lui về phía sau bên ngoài xe, tâm bay đến trên người còn lại trên xe.
Xe chạy vào biệt thự, ngừng lại ở bên ngoài phòng đồng hào bằng bạc; quản gia hầu hạ ở bên trong nhà, nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng xoay người buông khay. Đi ra đại sảnh, nhìn đến Phụng Thiên Dự mại xuống xe, Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa đi xuống xe. Hai gã đàn ông mở cửa xa, đều khom người, không tiếng động hành lễ, vội vàng nghênh đón “Thiếu gia, Nhiễm Thiểu Lâm đã ở bên trong chờ lâu rồi.”
Mộc Hàn Mặc thu liễm tươi cười chân thật, nhìn nhìn quản gia “Trong biệt thự thế nào?” Nhiễm Thiểu Lâm tiến vào không có khả năng không muốn làm vạch trần tìm kiếm.
“Thiếu gia, tầng hầm ngầm bị Nhiễm Thiểu Lâm nổ, bên trong không có tổn thương gì, chỉ là bên ngoài cửa sắt bị bung ra.” Hia tròng mắt kia của quản gia thâm trầm, đối diện với con ngươi chim ưng thâm thúy của Mộc Hàn Mặc, không có một chút lùi bước.
Hàm dưới Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng, liền mại khai đùi thon dài cao ngất, tiến vào trong phòng đồng hào bằng bạc.
Phụng Thiên Dự khó được không nói gì, lẳng lặng cùng Lâm Phong đi theo Mộc Hàn Mặc phía sau, tiến vào trong phòng đồng hào bằng bạc; tạm dừng ở đại sảnh một lát, Mộc Hàn Mặc liếc mắt quét nhìn Nhiễm Thiểu Lâm một cái, chưa nói, lập tức ôm Oa Oa lên lầu.
Nhiễm Thiểu Lâm quay đầu nhìn Mộc Hàn Mặc, cảm thấy có chút ảo não, cũng không dám nói ra. Phụng Thiên Dự tự nhiên thấy tức giận cùng không cam lòng trong mắt Nhiễm Thiếu Lâm, chỉ rất nhỏ nhún nhún vai, liền đi vào ghế sô pha đơn bên trái Nhiễm Thiểu Lâm ngồi xuống “Nhiễm thiếu, đến đây lúc nào? Cũng không cho chúng ta biết, không khỏi rất không đủ đạo nghĩa.”
“Phụng quản lí nói phải, là Nhiễm mỗ không đúng; chưa đệ thiếp bái phỏng thiếp trước.” Xông tới cứu người, còn muốn đệ thiếp bái phỏng? Hắn cũng không phải đầu óc có bệnh.
Phụng Thiên Dự không sao cả cười cười, nhún nhún vai “Nhiễm thiếu thiệt tình thực lòng nhận sai như vậy, kia Phụng mỗ cũng sẽ không nhiều lời; chỉ là, muốn Nhiễm thiếu ở bên cạnh chờ đợi một lát.” Đại ca muốn đưa tẩu tử đi lên nghỉ ngơi.
Khóe miệng Nhiễm Thiểu Lâm cong lên tươi cười, bất quá lại dối trá làm cho người ta nôn mửa “Phụng quản lí nói làm sao thì thế đó, đợi chút mà thôi.”
Lâm Phong ngồi ở sô pha đơn phía bên phải Nhiễm Thiểu Lâm, nhắm mắt lại, nghe hai người bọn họ đối thoại; không khỏi thất vọng, vốn tưởng rằng Nhiễm Thiểu Lâm là người có suy nghĩ, không nghĩ tới cũng không dùng đầu óc như vậy.
Mộc Hàn Mặc đặt Oa Oa đặt ở phía trên giường lớn mềm mại thoải mái, mềm nhẹ đắp chăn cho cô; cúi người xuống, ôn nhu hôn lên cái trán trơn bóng của cô, thỏa mãn ngậm thương tiếc, yêu thương “Bảo bối nhi, ngủ đi! Tỉnh dậy sự tình gì cũng không có.” Cuối cùng thật sâu nhìn cô một cái, liền xoay người, đi ra ngoài.
Mộc Hàn Mặc mới vừa đi, tiếng bước chân biến mất ở trong phòng; Oa Oa liền mở hai tròng mắt vô thần, tay nhỏ bé chậm rãi xoa bụng “Cục cưng, ba con sẽ rất đau con; con còn tốt hơn mẹ, con có ba mẹ thương yêu con.”
Hạnh phúc cùng thỏa mãn nảy lên trong lòng, thật muốn nhìn bộ dáng lão công vui sướng một chút, trên mặt hắn tươi cười; nếu ánh mắt có thể tốt sớm một chút, thật là tốt biết bao.
Mộc Hàn Mặc mại xuống lầu, đi tới sô pha đối diện Nhiễm Thiểu Lâm ngồi xuống; tựa vào phía trên sô pha “Nhiễm thiếu, hiện tại chúng ta có thể tính bút sổ sách này.” Khóe miệng cong lên một chút tựa tiếu phi tiếu tươi cười, bên trong ưng mâu lại phiếm hơi lạnh thấu xương.
“Mộc tổng, nói tính sổ, Nhiễm mỗ cũng có một món nợ cần cùng Mộc tổng tính tính thật tốt.” Nhiễm Thiểu Lâm buông chén trà, hai chân vén lên, thần thái tự nhiên.
Mộc Hàn Mặc khom người bưng cà phê trên bàn lên, khinh mân một ngụm; Mùi cà phê nồng đậm, ở lượn lờ ở bên trong “Kia Nhiễm thiếu nói trước đi.” Khách khí mà xa cách, giống như bộ dáng đã định liệu trước.
Nhiễm Thiểu Lâm mỉm cười, chống lại hai tròng mắt phiếm hàn ý của Mộc Hàn Mặc; đáy lòng không khỏi run rẩy, lại trấn định mở miệng “Mộc tổng chộp tới gia phụ cùng xá muội, không biết khi nào phóng xuất bọn họ?” Lời này vừa nói ra, trong mắt Mộc Hàn Mặc hàn ý càng đậm, càng dữ dội hơn “Nhiễm thiếu chỉ giáo cho?” Vẻ mặt vô tội mà ấm áp khuôn mặt tươi cười, làm cho Nhiễm Thiểu Lâm nhanh nhíu mi.
“Mộc tổng so với Nhiễm mỗ hiểu được.” Quăng vấn đề cho Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc lại mỉm cười, lộ ra mấy cánh hoa răng nanh trắng noãn “Nhiễm thiếu chê cười, bất quá, một chuyện lệnh muội hạ độc vợ tôi, Mộc mỗ còn không có ngày đâm.” Một câu uy hiếp đơn giản, làm cho Nhiễm Thiểu Lâm cảm thấy khẽ run.
Mộc Hàn Mặc xem như ngươi lợi hại, nếu đâm, Linh Lung đi ra trên lưng cũng phải có một cái tội cố ý mưu sát, đến lúc đó giống như không thể được đến tự do “Đa tạ Mộc tổng thủ hạ lưu tình, như vậy thỉnh Mộc tổng thả cha tôi đi! Cha tôi không hiểu được tội Mộc tổng, sở hữu trừng phạt xá muội một mình gánh vác.” Có thể cứu một cái thì một cái.
Mộc Hàn Mặc tà liếc mắt nhìn Nhiễm Thiểu Lâm một cái “Nhiễm thiếu chê cười, gia phụ lại không ở chỗ của Mộc mỗ; Nhiễm thiếu chửi bới Mộc mỗ như vậy, Mộc mỗ có thể tùy thời tố anh vu khống.” Lại là một câu uy hiếp đơn giản, khuôn mặt Nhiễm Thiểu Lâm thâm hụt tươi cười “Mộc tổng người sáng mắt không nói chuyện ngồi lê đôi mách, tôi chỉ muốn cha tôi bình an vô sự.” Linh Lung tự làm tự chịu, vậy để nó thừa nhận một mình đi đi! Đã làm sai chuyện, là muốn đã bị trừng phạt.
Phụng Thiên Dự nhìn nhìn Nhiễm Thiểu Lâm, cảm thấy sáng tỏ, Nhiễm Thiểu Lâm là hy sinh Nhiễm Linh Lung, muốn cứu cha hắn; Nhiễm Thiểu Lâm còn không phải quá xấu, ít nhất đối đãi cha mình không xấu.
“Nhiễm thiếu yên tâm, nếu là Mộc mỗ tìm được lệnh tôn, sẽ tự mình đưa đến trên tay anh.” Về phần có thể tìm được hay không, vậy nhìn tâm tình của hắn.
Khóe miệng Nhiễm Thiểu Lâm cong lên tươi cười một chút “Vậy đa tạ Mộc tổng, nếu không có cái việc gì khác, Nhiễm mỗ đi trước.” Nụ cười kia dị thường khó coi, sắc mặt cũng hình như không được tốt lắm.
Nhiễm Thiểu Lâm nói xong, liền muốn đứng lên, lại bị Mộc Hàn Mặc một câu đánh gãy “Nhiễm thiếu bước đi như vậy? Vậy tổn thất biệt thự của Mộc mỗ ai tới phụ trách?” Khóe môi Mộc Hàn Mặc nhếch lên tà tứ cười, không hề chớp mắt nhìn Nhiễm Thiểu Lâm.
Nhiễm Thiểu Lâm nháy mắt sáng tỏ lời nói ý của Mộc Hàn Mặc “Mộc tổng, Nhiễm mỗ hiểu được, thỉnh Mộc tổng lấy một trương chi phiếu trống cho Nhiễm mỗ.” Dứt lời, liền thấy quản gia từ trong lòng lấy ra một chi phiếu trống, đưa tới trước mặt hắn “Nhiễm thiếu, thỉnh!”
Khóe miện Nhiễm Thiểu Lâm run rẩy, đôi người này, không là một cái thứ tốt; trong lòng một mảnh đen tối, người của hắn đã chết nhiều như vậy, còn phải tiến hành bồi thường cho biệt thự của bọn họ, chỉ sợ sau hôm nay, một mình hắn là uất ức nhất. Lấy ra từ túi quần một cây bút màu đen; Ở trên chi phiếu, viết lên năm trăm vạn, giao chi phiếu cho Mộc Hàn Mặc. Mộc Hàn Mặc tiếp nhận nhìn nhìn, nhẹ chút đầu “Nhiễm thiếu khẳng khái thong dong như vậy, nhưng thật ra làm cho Mộc mỗ bội phục” Hơi tạm dừng một chút, chuyển hướng quản gia, tiếng nói trầm thấp toát ra bờ môi khêu gợi “Quản gia, đưa Nhiễm thiếu ra biệt thự.”
“Dạ, thiếu gia.” Nói xong, chuyển hướng Nhiễm Thiểu Lâm ngồi trên sô pha, làm một cái tư thế mời “Nhiễm thiếu thỉnh.”
Nhiễm Thiểu Lâm đứng lên, cúi đầu, giấu một mảnh âm trầm cùng hận giấu ở dưới đáy mắt “Đa tạ Mộc tổng hỗ trợ, Nhiễm mỗ cáo từ.” Nói xong, vòng quá sô pha, đi ra đại sảnh.
Quản gia theo sát phía sau, gắt gao đi theo hắn; Phụng Thiên Dự nhìn nhìn bóng dáng Nhiễm Thiểu Lâm rời đi “Đại ca, anh thật giỏi! Làm cho hắn tiền mất tật mang.” Mặt mày hớn hở nhìn phía Mộc Hàn Mặc, âm điệu ngữ khí tất cả đều là sung sướng.
Mộc Hàn Mặc thản nhiên quét hắn liếc mắt một cái “Các cậu có thể đi rồi.” Nói xong, đứng lên, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Phụng Thiên Dự, lên lầu.
Phụng Thiên Dự với tới cổ, nhìn Mộc Hàn Mặc; bộ dáng ngơ ngác, Lâm Phong quay đầu cho hắn xem thường một cái “Đi thôi! Lão đại đều hạ lệnh trục khách.” Nói xong, lập tức đứng lên, sửa sang lại tây trang một chút, nhìn nhìn Phụng Thiên Dự, xoay người bước đi ra đại sảnh.
Phụng Thiên Dự không thú vị bĩu môi, đứng lên khỏi sô pha mềm mại thoải mái; đi theo phía sau Lâm Phong ra đại sảnh, bước nhanh đuổi theo Lâm Phong “Vì sao cậu không hiếu kỳ a!” Đại ca buôn bán lời tới năm trăm vạn a! Mấy tảng đá kia, một cửa cũng bất quá hơn vạn, có thể hoàn thành, còn có bốn trăm chín mươi vạn, đại ca rất thông thạo việc buôn bán.
“Cách cửa kia trang bị lúc nào?” Lâm Phong đi ở trước, tiếng nói lạnh lùng truyền đến; Phụng Thiên Dự chi tiết trả lời “Năm mươi năm trước trang bị.”
Lâm Phong nghiêng người, đã bỏ đi xem thường đối với cho hắn; Phụng Thiên Dự lập tức hiểu được, một bộ bừng tỉnh đại ngộ bộ dáng “Cánh cửa kia đã lâu rồi, đúng lúc đại ca có thể đổi các mới, đại ca thực giả dối.” Bằng không, Nhiễm Thiểu Lâm làm sao có thể tới gần cái cửa kia?
Lâm Phong chưa quay đầu lại, cũng không lên tiếng, đi tiếp về phía trước, đi vào gara; Ngồi trên một chiếc audi, Phụng Thiên Dự không khách khí ngồi vào ghế lái phụ.
Lâm Phong quay đầu, hai tròng mắt màu xanh thẫm, phiếm hàn ý theo dõi hắn “Đi xuống.”
Phụng Thiên Dự sờ sờ chóp mũi “Dù sao cậu cũng đi ngang qua chỗ của tôi, thuận đường.” Bây giờ còn muốn đi công ty, một chiếc xe, phương tiện.
“Vô lại.” Lâm Phong quăng ra hai chữ, liền khởi động xe; mở gara ra, ra biệt thự, nhanh chóng chạy ở trên đường cao tốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]