Trong khi nhà họ Lục đang đắm chìm trong niềm vui sướng và khiếp sợ vì trúng thưởng vé số năm trăm vạn, thì ở bên kia, sau khi ba cô về đến nhà, tâm tình hưng phấn kích động vẫn không giảm. Có thể là lời nói của em gái đã gợi lên được hiệu quả nhất định, trong lòng ông cũng biết giữa ruột thịt và không phải ruột thịt có sự khác biệt rõ ràng. Chính bản thân ông, khi nghĩ đến chuyện tìm người thay thế vị trí của con trai trong công ty, người đầu tiên ông nghĩ đến cũng là con gái ruột Băng Nhi, mà không phải là con gái nuôi. Bây giờ ngẫm lại, cũng là trước đây ông nghĩ sai rồi. Ở phương diện ngoại hình khí chất, Băng Nhi so với Hi Văn thực sự là đẹp hơn rất nhiều. Sở dĩ lúc đó ông cảm thấy Băng Nhi gả cho nhà họ Lục thích hợp hơn, là bởi vì Hi Văn đã qua lại với Hứa Hoài Đức. Ông ở trên thương trường đã nhiều năm như vậy, đối với tâm tư trưởng bối các gia tộc cũng coi như là rõ ràng. So với bề ngoài, bọn họ càng để ý đến nội dung. Băng Nhi là học ở một trường đại học chính quy bình thường ở trong nước, lại lớn lên ở một địa phương nhỏ. Mặc dù cô bây giờ đã trở thành con gái nhà họ Hàn nhưng những trưởng bối đó nhìn vào thì cô vẫn là không đủ "nội dung". Hi Văn thì không giống như vậy. Mặc dù cô là con gái nuôi nhà họ Hàn, nhưng hai mươi mấy năm nay, nhà họ Hàn đã dốc hết toàn lực bồi dưỡng cô. Trên phương diện bằng cấp học thức, Băng Nhi không thể so với cô ta được. Nhưng mà chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như Thịnh Viễn kia. Nhà họ Thịnh không giống những nhà khác, bên trên đã không có lời nói hữu dụng của trưởng bối. Hai chị em sống nương tựa vào nhau, Thịnh Vi là chị, Thịnh Viễn là em. Nếu Thịnh Viễn thật sự có ý tứ với Băng Nhi trên phương diện kia, hơn nữa cũng có ý muốn cưới Băng Nhi thì Thịnh vi cũng hết cách. Nghe nói, Thịnh Vi đối với Thịnh Viễn cũng là hữu cầu tất ứng, đều không yêu cầu anh phải làm kinh doanh, ngược lại ủng hộ anh làm công việc mà mình thích. Từ điểm này có thể thấy, Thịnh Vi so với cái gọi là trưởng bối của các gia tộc khác văn minh tiến bộ hơn rất nhiều. Nếu cô và Thịnh Viễn thật sự ở bên nhau, hơn nữa gả cho anh.. Ba cô chỉ cần nghĩ đến đây liền không khỏi mặt mày hồng hào. Mẹ cô cũng phát hiện chồng mình hôm nay cực kỳ vui vẻ. Khi bà giúp ông móc áo khoác cất cặp táp, bà mỉm cười nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện tốt gì sao?" "Có chuyện tốt." Ba cô cũng sẽ không đem tâm tư của mình nói ra, bèn nói: "Anh nghĩ qua rồi, công ty bây giờ là lúc thiếu nhân lực, dự định để Băng Nhi nghỉ việc đến công ty." Mẹ cô ngẫn ra, ngay sau đó nhíu mày nói: "Không nên đâu, Tố Tố đang làm ở đơn vị nó tốt như thế, nó làm ở đó đều thành thục rồi, quan hệ với các đồng nghiệp cũng tốt." Ba cô nghĩ thầm, đúng là cách nhìn của đàn bà. Ông nhẫn nại chọn lời dễ nghe làm cho vợ tiếp thu hiểu rõ: "Nó ở đó tiền lương có thể bao nhiêu, em không phải luôn lo nó chịu khổ sao. Để nó đến công ty làm việc, nó muốn khi nào đi làm thì đi, muốn tan làm khi nào thì tan làm khi đó, không ai dám bày ra sắc mặt với nó. Sau đó anh nói với tài vụ một tiếng, cho nó tiền lương cao một chút. Nó cũng không chịu nhận tiền chúng ta cho. Làm như vậy, cuộc sống của nó không phải thoái mái hơn nhiều sao?" Lời này nói trúng tim đen mẹ cô. Bà đích xác rất lo lắng cuộc sống của con gái không dễ trôi qua, nhưng bà lại không thể đến nhà họ Lục thăm hỏi. Chung quy đến bây giờ bà vẫn rất sợ mẹ Lục. Đi rồi, nhìn thấy con gái sống không tốt, trong lòng bà sẽ càng khó chịu. "Thật sao?" Mẹ Hàn hỏi: "Vậy anh chuẩn bị cho nó bao nhiêu tiền lương?" Ba Hàn nói một con số, mắt mẹ Hàn sáng lên: "Được, nhưng anh vẫn phải sắp xếp vị trí an nhàn một chút cho Băng Nhi. Em không muốn nó quá mệt." "Yên tâm." Ba cô nói là nói như vậy, trong lòng ông đều có tính toán rồi. Phải sắp xếp chức vị của con gái tốt một chút, cao một chút, như vậy mới có thể chấn trụ những người muốn gây chuyện kia. Bên nhà họ Lục, sau khi Thịnh Viễn nhận nhiệm vụ lãnh thưởng liền đi rồi, nhưng trong phòng ngủ ngoại trừ Đậu Đậu ra, không ai có thể bình tĩnh, cũng không ai có thể ngủ được. Kể từ khi anh có thể sử dụng xe lăn thành thục, cô cũng không ngủ cùng một phòng với anh nữa. Bản thân cô cũng hiểu rõ, bây giờ anh càng ngày càng tốt lên, khôi phục thành người bình thường cũng không phải là không có khả năng. Vậy thì hôn sự trước đó là ngăn cách giữa bọn họ, khiến bọn họ có chút ngượng ngùng. Cô cảm thấy, anh không phải là người có thể chấp nhận cưới mù gả câm. Tuy là ban đầu anh đồng ý hôn ước với nhà họ Hàn, nhưng tình huống bây giờ không giống trước. Mà cô, ở nhà anh cũng càng ngày càng tốt. Sau khi anh hồi phục lại như bình thường, thật sự cô không còn lý do để tiếp tục ở lại đây nữa. Hiện tại chân của mẹ anh vẫn chưa lành hoàn toàn. Tuy anh đã trúng vé số, nhưng anh vẫn còn ngồi xe lăn, cái nhà này vẫn còn rất nhiều việc. Cô đã nghĩ kỹ rồi, giông như anh nói, đợi đến khi bọn họ trở về lại ngôi nhà trước kia, đó cũng là lúc cô nên rời đi rồi. Buổi tối, cô nghĩ đến năm trăm vạn vẫn rất kích động, cũng không ngủ được. May mà ngày hôm sau cô được nghỉ luân phiên, bằng không phải đem mắt gấu trúc đi làm rồi. Cô ngủ không được, bèn dậy đi rót nước. Vừa khoác quần áo nhẹ tay nhẹ chân ra phòng khách, liền nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn cũng ra tới. Anh mặc áo ngủ màu xanh đậm, tựa hồ cũng vừa tỉnh dậy. Bốn mắt nhìn nhau, anh rõ ràng cũng kinh ngạc, âm thanh lười biếng sau khi ngủ dậy: "Vẫn chưa ngủ?" Cô ngáp một cái, kéo lại áo choàng: "Chút nữa liền ngủ." Hình như anh cũng đoán được nguyên nhân cô mất ngủ, anh không nhắc đến chuyện vé số mà hỏi: "Ngày mai em có sắp xếp gì không?" Cô trả lời: "Không có." Tuy hiện tại cô thanh nhàn hơn nhiều, có thể hẹn bạn bè đi ăn cơm, nhưng ngày mai vẫn là thời gian làm việc, mấy người bạn đều phải đi làm.. Cô có thể có sắp xếp gì đây. Anh hiểu rõ, lại hỏi: "Vậy thì giúp anh một chuyện, đưa anh đến nơi này, anh cần đi gặp mấy người quen." Cô biết anh đang bắt tay chuẩn bị chuyện công việc, cũng không truy hỏi hoặc nghi ngờ, liền gật đầu đáp ứng. Ánh trăng đêm đông chiết xạ từ cửa sổ chiếu lên trên mặt đất, cô mặc áo ngủ sáng màu, khoác áo choàng, mày mắt nhu hòa. Trước khi anh quen biết cô, cũng không phải chưa từng gặp qua phụ nữ yếu đuối giống như cô. Đó là ở thế giới mạt thế. Mỗi người vì có thể đạt được hy vọng sống, đều nỗ lực để nâng cao bản thân. Muốn sống sót được, ngoại trừ dựa vào vận khí, còn phải cần đến tốc độ và sức mạnh. Thế giới mạt thế tàn khốc, không có mấy người sẽ tôn trọng cái gì ngoại trừ sinh mệnh của chính mình, tựa như trong nháy mắt trở về thế giới của động vật vậy. Những phụ nữ ở thế giới này, nhìn có vể như có "lối tắt" có thể đi nhưng trên thực tế lại sống gian nan hơn bất cứ thời điểm nào. Anh gặp qua phụ nữ vì để nắm giữ vận mệnh của chính mình mà trở nên mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Cũng gặp qua phụ nữ vì một bữa ăn, vì một nơi trú ẩn an toàn tạm thời mà dựa dẫm vào đàn ông. Yếu đuối, người người khi dễ. Ngay từ đầu, anh đã cho rằng cô cũng như vậy. Nhưng trải qua khoảng thời gian chung sống, anh phát hiện, trong xương cốt cô đặc biệt kiên cường. Điều này làm anh nhớ lại thời còn đi học, giáo sư cảm tính kia đã nói một câu, yếu đuối có khi cũng là một loại sức mạnh. Ngày hôm sau, mẹ anh biết cô và anh muốn ra ngoài, vậy mà cũng không hỏi đi làm việc gì. Làm một người mẹ, bà cảm thấy con trai có thể tỉnh lại, có thể tự gánh vác sinh hoạt, vậy đã là rất tốt rồi. Bà không hy vọng làm lại từ đầu, cũng không tưởng nhớ cuộc sống đã qua, nhưng bà biết con trai bà nhìn về nơi càng xa càng cao hơn, bà chỉ có thể ủng hộ. Hiện tại rất nhiều nơi công cộng, đối với người tàn tật mà nói không hề tiện lợi. Liền ví dụ cô đẩy anh đến trạm tàu điện ngầm, kết quả phát hiện bên ngoài trạm không có thang máy đứng, chỉ có thang máy có tay vịn vừa dài vừa cao cùng với bậc thang (ở đây chỉ không có thang máy đứng vào trong nhấn số tầng muốn lên mà chỉ có thang máy cuốn) Anh bây giờ đã hồi phục sức khỏe, nhưng hồi phục sức khỏe loại chuyện này không thể vội vàng. Anh có thể vịn vào đồ vật để đứng trong chốc lát là đã làm các bậc thầy ngành y kinh ngạc rồi. Nhưng đứng trong thời gian dài vẫn có chút khó khăn. Đứng trước trạm tàu điện ngầm, cô đau đầu, anh rũ xuống mí mắt. Còn may có hai anh trai tốt bụng cùng giúp nâng anh tiến vào trạm tàu điện ngầm. Lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm. "Xem ra trên đời này vẫn có nhiều người tốt." Cô đẩy anh vào tàu điện ngầm, cảm thán nói. Anh gật đầu, chủ động nhận lấy túi xách của cô, muốn cô được nhẹ nhõm một chút. Anh vốn không nói nhiều, cô chú ý không để người khác đụng vào anh. Thế là cũng không phát hiện thần sắc anh có chút khác thường. Lúc trước anh tự mình ra ngoài đều là đi dạo gần nhà, không hề ngồi xe đi đến nơi khác. Bây giờ gặp phải chuyện như vậy, anh không khỏi nghĩ đến, dựa vào cách nói của cục thời không, nếu như anh không trải qua năm năm kia, không có khen thưởng của cục thời không, vậy anh tỉnh lại tựa hồ cũng là ngồi trên xe lăn cả đời. Trong tàu điện ngầm người đến người đi, trên mặt mọi người hoặc là mệt mỏi hoặc là chết lặng anh cũng không rảnh đi nghĩ đến chuyện không có khả năng xảy ra. Cô đẩy anh đi đến một tòa văn phòng. Chỉ thấy sau khi anh gọi điện thoại cho một người, không bao lâu liền có hai người mặc đồ tây giày da vội vàng từ vạch đường an toàn bên kia chạy lại. Nhìn thần tình kích động của hai người, cô vô thức lùi về sau một bước. Hai ngươi kia vừa khóc vừa cười, lời nói cũng ngắt quãng, nhưng cô cũng từ trong đó biết được tin tức hữu dụng. Thì ra hai người này vốn là cấp dưới của anh trước kia, tốt nghiệp đại học liền được anh chiêu mộ vào đội nhóm. Sau này nhà họ Lục sụp đổ, hai người này cũng không muốn tiếp tục ở lại công ty. "Lục tổng, anh tỉnh lại lúc nào vậy, sao lại không nói với chúng tôi một tiếng?" Người đàn ông đeo mắt kính hốc mắt hồng hồng: "Hôn lễ lão Dương mấy hôm trước, chúng tôi còn nhắc đến anh." Anh bật cười: "Tỉnh lại một khoảng thời gian rồi, lúc đó toàn thân không cử động được, cũng không nói được, nên không thông báo các cậu." Anh giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ lại nói: "Hôm nay đến có chút đột ngột, các cậu vẫn đang trong thời gian làm việc. Như vậy đi, tôi nói ngắn gọn, bây giờ tôi chuẩn bị mở lại công ty, tài chính không nhiều, vì vậy lúc ban đầu quy mô rất nhỏ. Nếu các cậu đồng ý đi theo tôi làm.." Lời anh vẫn chưa nói hết, hai người đàn ông kia trăm miệng một lời mà nói: "Đồng ý!" Cô cũng bị làm cho cảm động rồi, quay người đi, miễn cưỡng áp xuống chút kích động trong nội tâm. Cô nhớ đến tiệc lại nhà ngày hôm đó, lời mẹ anh nói với Đậu Đậu lúc ngồi trên xe. Bà nói, ngoài lợi ích ra con phải có, thứ làm cho người khác chân chính tin phục con. Có lẽ anh đã trở thành người như vậy. Nghe bọn họ không chút do dự mà trả lời, anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười, thật lòng thật ý mà nói: "Các cậu biết quy cách làm việc của tôi, vừa mới bước đầu, tôi không trả được cho các cậu nhiều. Nhưng hai người yên tâm, có ngày công ty sẽ càng ngày càng tốt hơn, càng làm càng lớn, cũng có một phần công lao của ai người, tôi sẽ không quên đâu." "Lục tổng, anh còn cần bao nhiêu người?" Người đàn ông đeo mắt kính lau mặt: "Đội nhóm trước kia của chúng tôi, có bao nhiêu liền bấy nhiêu, đều theo anh làm!" "Được. Tôi đều hoan nghênh." Anh vẫn khá thích dùng nhân viên trước đây, nhân viên của anh có bao nhiêu bản lĩnh, anh rõ ràng nhất. Từ tòa văn phòng đi ra, cô không nói chuyện, anh cũng rơi vào trầm mặc. Anh đối với nơi này đã không còn ấn tượng gì, trong gió đông lạnh, anh đột nhiên hỏi: "Gần đây có cái gì giống trung tâm thương mại không?" Cô phục hồi lại tinh thần, từ trong áo khoác lấy điện thoại ra tìm tòi một lúc: "Có trung tâm thương mại, còn khá lớn." "Đi trung tâm thương mại đi." "Vâng." Cô cho rằng anh muốn mua đồ, vào thang máy trung tâm thương mại, lúc chuẩn bị nhấn mở thang máy, cô hỏi: "Đi tầng nào?" Anh nhìn cô: "Xem em." "Em?" Cô vừa rồi ở bên ngoài lâu như vậy, lạnh đến chóp mũi cũng hơi đỏ lên. Lúc này mắt hạnh trợn lên, có chút đáng yêu. "Đi mua đồ em cần. Ví dụ như quần áo, giày, túi xách hoặc là trang sức. Anh không hiểu lắm. Em quyết định." "Nhưng mà, em không thiếu gì cả." Cô cuối cùng cũng hiểu được, anh để cô tới trung tâm thương mại là để mua đồ cho cô. Chỉ là bây giờ cô không thiếu gì cả. Anh đã liệu đến cô sẽ nói như vậy, anh cũng không vội vàng. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, anh khí định thần nhàn, mỉm cười nói: "Vậy cái gì cũng mua một chút."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]