Anh nói không có việc gì, khả năng thật sự không có việc gì.
Cô cũng không phải là loại người đập vỡ nồi đất hỏi cho đến cùng, lòng cô nghĩ, không có gì thì là không có gì đi.
Nhưng không bao lâu sau, mẹ Lục lấy cơm trở về, Đậu Đậu đi theo phía sau, vẻ mặt không có tinh thần giống như quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá.
Đây là làm sao vậy?
Cô nhìn mẹ Lục, dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc của bản thân.
Mẹ Lục khe khẽ lắc đầu, biểu thị bà cũng không biết. Bà đích xác cũng không biết, hỏi cháu trai mấy câu, miệng cháu trai kín như bưng không chịu nói. Bà cũng hết cách, chuẩn bị đem cái nhiệm vụ này giao cho cô giải quyết.
Hôm nay Hồ hộ công xin nghỉ phép, không có ai nấu cơm, mẹ Lục đành đến bệnh viện gọi mấy món ăn. Bình thường mẹ Lục và cô đều không quá thích nói chuyện trong khi đang ăn cơm, nhưng Đậu Đậu nói rất nhiều, không khí luôn bị nó xào nóng lên. Hôm nay chuyên gia điểm nóng không nói lời nào, trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi cô cũng thấy không quen. Không cần mẹ phải nhờ vả cô, ăn cơm xong, cô chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, thuận tiện kéo Đậu Đậu cùng đi.
Đậu Đậu một tiếng cũng không rên đi theo sau cô. Sau khi hai người đến nơi, cô cũng không vội vã mở vòi nước rửa chén. Thừa dịp nơi này không có ai, cô lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Sao con lại không vui thế? Có phải đã có chuyện gì không?"
Nghe cô hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-giau-co-la-chong-toi/776177/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.