Hàn Băng Nhi đi ra ngoài, vừa hay trên đường gặp được Đậu Đậu từ xe đưa đón của trường bước xuống.
Đậu Đậu người mặc đồng phục, lưng đeo túi xách. Thấy Hàn Băng Nhi đi ra ngoài vẻ mặt còn có chút buồn bực, nó tiến đến trước mặt Hàn Băng Nhi, ngửa đầu quan sát cẩn thận, cuối cùng đưa ra kết luận: "Thím, thím đang không vui."
Không phải nghi hoặc, mà là khẳng định.
Trẻ nhỏ dường như đều có được khả năng này, chúng so với người trưởng thành đặc biệt mẫn cảm.
Hàn Băng Nhi không biết phải trả lời thằng bé thế nào. Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị mắng một hồi như vậy, tâm tình đều không thể tốt được. Cô không muốn xảy ra xung đột chính diện với mẹ Lục, vì thế cô rời đi. Cô không muốn nói dối Đậu Đậu, nhưng cũng không muốn kể chuyện đã xảy ra hôm nay cho một đứa trẻ nghe.
"Có một chút." Hàn Băng Nhi trả lời.
Đậu Đậu thở dài một hơi: "Con đều nhìn ra rồi."
Hàn Băng Nhi miễn cưỡng mỉm cười: "Con quan sát rất cẩn thận."
"Bỏ đi, dù sao bài tập cũng làm xong rồi." Đậu Đậu kéo quai đeo cặp sách: "Thím, con ở bên cạnh thím. Thím yên tâm, bất kể thím nói gì con cũng sẽ không nói ra ngoài đâu."
"Con vẫn nên về nhà đi. Thím ra ngoài đi dạo một lát."
Đậu Đậu trừng mắt: "Như vậy sao được! Nếu con để thím ra ngoài đi dạo một mình, chú tỉnh lại sẽ đánh con."
Lại nói, nó dù sao cũng là nam tử hán ở trong nhà. Bình thường thím đối xử với nó tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-giau-co-la-chong-toi/776164/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.