An Dĩ Mạch ngủ không lâu lắm, khoảng lúc ăn cơm trưa, An Dĩ Mạch tỉnh lại do đói quá. Đã uống canh gừng của An Mặc Hàn, lại uống thuốc của chú Lãnh Khuê, bây giờ cô đã thấy đỡ hơn nhiều, cả người đã có sức hơn.
“Dì Lan, thiếu gia đâu?”
An Dĩ Mạch đi xuống lầu, thấy thức ăn trong phòng ăn đã sẵn sàng, rất rõ ràng, chỉ có một suất.
“Thiếu gia tới công ty, thư ký của thiếu gia gọi điện nói cậu ấy có chút việc.”
“Đã ăn cơm chưa ạ?”
Dì Lan lắc đầu một cái, thiếu gia nhận điện thoại xong là đi ra ngoài luôn, còn chưa kịp ăn cơm, chỉ dặn đến bữa thì gọi tiểu thư xuống ăn cơm.
An Dĩ Mạch nghe nói An Mặc Hàn chưa ăn cơm, hơi nhíu mày, sao mà luôn vậy không biết, cho dù bận rộn hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ.
“Cháu biết rồi dì Lan, dì làm mấy món thiếu gia thích ăn, cháu sẽ mang tới công ty cho thiếu gia.”
“Thiếu gia dặn tiểu thư phải nghỉ ngơi thật tốt, tiểu thư, bây giờ cô đang ốm, hay là để lão Trương đưa đi cho.”
Lão Trương là quản gia nhà họ An, là chồng của dì Lan.
“Không sao đâu dì Lan, cháu chỉ cảm vặt chút thôi, uống thuốc của chú Lãnh vào đã tốt lên nhiều.”
An Dĩ Mạch biết dì lo cho sức khoẻ của mình, nhưng mà cô cũng đâu có yếu đuối tới vậy.
“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị.”
An Dĩ Mạch đợi tới khi dì Lan đi rồi mới nhìn bàn cơm, toàn những món cô thích ăn, cho nên An Dĩ Mạch ăn rất ngon miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gian-manh-chi-yeu-vo/263937/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.