Sau khi ba người giản tán rồi, An Mặc Hàn về thẳng nhà, tắm qua một cái, khoác áo choàng tắm, trên tay bưng một ly rượu đỏ, đứng trên ban công – nơi có thể thấy rõ ràng cảnh tượng thành phố S lúc về đêm.
Tiếng chuông đặc biệt vang lên từ chiếc điện thoại Apple, An Mặc Hàn đặt ly rượu xuống, đi vào phòng lấy điện thoại, thấy cái tên trên màn hình rồi, trên gương mặt anh nở nụ cười dịu dàng hiếm gặp.
“Ừ.”
Anh luôn luôn không bao giờ chủ động bắt chuyện, khi tiếp điện thoại chỉ luôn ừ một tiếng, rồi chờ cô nói.
Bên kia đầu dây truyền tới giọng nữ lành lạnh nhưng bất tri bất giác lộ ra sự dịu dàng.
“Đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
An Mặc Hàn một tay tiếp điện thoại, một tay bưng ly rượu.
“Đừng uống nữa, uống rượu trước khi ngủ không tốt cho sức khoẻ.”
Cứ như cô vẫn đang nhìn thấy anh, An Mặc Hàn cười sâu hơn, anh đặt ly rượu vào chỗ cũ.
“Ừhm, không uống nữa.”
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai 10 chị tới nơi.”
“Được, em sẽ tới đón chị đúng giờ, chị cũng nghỉ sớm đi.”
“Ừ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
An Mặc Hàn cúp máy, rồi cười một tiếng dịu dàng với cái điện thoại, cuối cùng nghe lời trở lại giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cả đêm mộng đẹp.
Chín giờ sáng, một chiếc Lamborghini màu đỏ lượn một đường duyên dáng rồi dừng trước cửa sân bay thành phố S.
Rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ, kích động nhìn người trong xe.
Chỉ thấy người đàn ông kia mặc một chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gian-manh-chi-yeu-vo/263935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.