Hai người già nhàhọ Sở không thể ở yên trong nhà đã ôm nhau rời khỏi nhà, tiếp tục đi dulịch ngắm cảnh các nơi trên thế giới, tiến hành nhiệm vụ vinh quang vàvĩ đại là tiêu bớt tài sản. Phòng khách nhà họ Sở lớn như vậy bịhai người mỗi người chiếm một chỗ, mỗi người vừa nằm vừa ăn đồ ăn vặt,đọc tiểu thuyết, xem ti vi, chính mình đều cảm thấy thoải mái vui vẻ,khiến người giúp việc thỉnh thoảng đi lên thêm trà đưa nước không nhịnđược lắc đầu trong lòng thở dài. Số cậu chủ thật khổ nhất định là số vất vả, ngay cả cưới vợ về, cũng nói rõ là vì hưởng phúc mới cưới. Tiếng điện thoại vang lên, hai người vẫn như cũ chuyên tâm vào việc của mình, ngay cả việc liếc nhìn điện thoại cũng keo kiệt. Nhưng, hiển nhiên người gọi tính nhẫn nại so với họ còn tốt hơn nhiều, cứ nhưvậy kiên nhẫn điện thoại vẫn đổ chuông, cuối cùng kêu đến mức có ngườikhông nhịn được cầm điện thoại lên tức giận hét, "Lý Tử Minh, rốt cuộcanh muốn gì?" "Anh tìm chị dâu em." "Chị ấy chết rồi." Ôn Ngọc Thanh nghe vậy liếc mắt một cái, sau đó yên lặng tiếp tục xem TV,người chết là sẽ không có bất kỳ kháng nghị nào, cô thuận theo ý, làmngười chết. "Vậy có cần anh gửi điếu văn qua đó không?" Lý Tử Minh rất phối hợp đề nghị. "Anh cũng đi chết đi, theo chị ấy." Sở Thiên Bích đã giận đến mức không lựalời nói, chỉ chưa dùng thần công “sư tử rống” để giết chết hắn. "Nếu như anh trai em không phản đối, anh không ngại, thật." "Này, chốt lại anh có chuyện gì?" Sở Thiên Bích dựng cờ trắng. Cô tự biếttính nhẫn nại không bằng bạn tốt, da dầy không bằng luật sư gian trá,không thể làm gì khác hơn là đầu hàng. "Em hỏi chị dâu em, cô ấythật không đến Sở thị xem chuyện vui à? Hình ảnh nóng bỏng hạn chế người xem nha, Sở tổng giám đốc sắp cầm cự không được rồi." Giọng Lý Tử Minhtràn đầy hả hê khi có người gặp hoạ, một chút xíu ý tứ thông cảm cũngkhông có. "Này, Ngọc Thanh, chị thật sự muốn mặc kệ anh trai emngang nhiên ăn vụng sao?" Sở Thiên Bích tức giận chuyển sang Ôn NgọcThanh, lớn tiếng hỏi, một ít cũng không tị hiềm. "Người chết là không trả lời bất cứ vấn đề gì." Ôn Ngọc Thanh tốt bụng nhắc nhở em chồng một sự thật rõ rành rành. "Chị cũng không phải chết thật." Sở Thiên Bích thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ. Ôn Ngọc Thanh rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Chị thà để luật sư Lý cho rằng chị đã chết?" Anh ta thật là không sợ mệt, không ngừng lãng phítài nguyện điện thoại. "Chị ấy nói, mong anh coi chị ấy đã qua đời, không cần gọi lại." Tắt điện thoại không tới nửa phút, điện thoại lần nữa vang lên, khiến sắcmặt Sở Thiên Bích trở nên rất khó coi, tức giận có thể chạy vào phòngbếp cầm dao chém đứt dây điện thoại. "Chị dâu, chị làm ơn nghe đi." Không thể để cho cô yên tĩnh, hưởng cuộc sống an nhàn à? Ôn Ngọc Thanh ung dung cầm điện thoại lên, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng mà nói: "Luật sư Lý, anh rất hi vọng tôi đến sao?" Hắn cũng không hối hận. "Cô chịu tới sao?" Giọng nói vô cùng mừng rỡ. Như vậy thì có kịch hay để xem rồi. "Tôi sẽ đi cùng Thiên Bích, nghe nói Thiên Bích rất thích Tề thư ký đẹptrai, thật hy vọng bọn họ có thể kết thành tình yêu." Giọng nói nhẹnhàng, khiến người ở đầu bên kia nghe được mà mồ hôi lạnh toát ra. "Đừng tới nữa, thật không cần." Dùng mọi thủ đoạn để cho Sở đại tiểu thưkhông gặp Tề thư ký, hắn tuyệt đối không muốn kiếm củi ba năm thiêu mộtgiờ. "Khách khí như vậy làm gì? Chúng ta quả thật cũng rất muốnđi gặp Tề thư ký, dù sao đàn ông như vậy cũng ít khi thấy." Nụ cười ÔnNgọc Thanh rực rỡ. Muốn xem kịch sao? Tốt, anh ta cảm thấy thoải mái,bởi vì cái gọi là một người vui không bằng mọi người vui, cô nhất địnhgiúp anh ta. "Đàn ông đẹp trai? Công ty anh trai em có?" Sở Thiên Bích lập tức chạy tới, cặp mắt phát ra ánh sáng. "Tuyệt đối là tiểu thụ loại tốt, so với trên Manga đẹp hơn nhiều, muốn xem à?" Ôn Ngọc Thanh rèn sắt khi còn nóng thả mồi. "Có, có. . . . . ." Sở Thiên Bích hưng phấn không thôi nhảy dựng lên. Nửa giờ sau hai bóng hình xinh đẹp nhà họ Sở xuất hiện ở Sở thị, khiến nhân viên công ty nhìn thấy kinh ngạc. Vợ tổng giám đốc đến, mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc đang cóngười phụ nữ rất xinh đẹp, lúc này hai người gặp nhau, không biết aithắng ai thua? Thực sự rất tức giận, nhưng ánh mắt hai người nhàSở chỉ dừng lại ở mọi người không tới ba giây liền cùng nhau di chuyểnvề phía cực phẩm nam trong suy nghĩ của họ —— Tề Thừa Chính, làm cho hai người đàn ông ở đây bốc hoả. Thiếu chút nữa dùng ánh mắt đem Tề ThừaChính róc xương lóc thịt lăng trì xử tử, phá huỷ dung nhan vạn lần mớicó thể hết giận. "Nếu là anh ta chịu ăn mặc thiếu vải giống nhưUông Na, tin rằng càng đáng xem hơn nha." Nhìn thấy nước miếng của SởThiên Bích sẽ chảy xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, khiếnkhóe mắt Lý Tử Minh run rẩy. "Nếu như khoe tư thế gợi cảm khiêukhích, tuyệt đối sẽ làm thế giới điên cuồng." Ôn Ngọc Thanh hơi khoatrương hình dung, khiến Sở Thiên Hàn nổi giận. "Anh có muốn làm người mẫu truyện tranh không?" Hai cô gái trăm miệng một lời hỏi, trong mắt biến ảo nghĩ giống nhau như đúc. "Không muốn." Tề Thừa Chính trả lời như đinh đóng cột, không nhịn được đưa tay cầm quần áo kéo một chút. Đột nhiên anh cảm giác mình ăn mặc quá mỏng. "Sẽ vẽ anh thật đẹp, thật tuấn tú, tuyệt đối sẽ là báu vật trong báu vật." Ôn Ngọc Thanh khuyên bảo. "Tôi đối với sức hấp dẫn của mình đã rất hài lòng." Tề Thừa Chính giữ vững niềm tin của mình. Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh cùng Sở Thiên Bích giao nhau, ánh mắt ngầm hiểu nhau, đã lén hiểu ý nhau. Có người sống lưng bắt đầu rét run, vô cùng lạnh. *** ****** Rất kỳ lạ! Đây là tiếng nói trong lòng của tất cả nhân viên trong Sở thị. Tổng giámđốc kết hôn, hơn nữa gần đây phu nhân ngày ngày đều có mặt ở công ty,nhưng tuyệt đối không phải là cảnh hoà thuận trong gia đình. Vợ tổnggiám đốc mặc dù mỗi ngày đúng giờ đến, nhưng mục tiêu công khai nhắm vào thư ký riêng của tổng giám đốc, đương nhiên mọi người đều xếp Tề thư ký là kẻ gây tai hoạ có nhan sắc, bất quá hành vi của vợ tổng giám đốctrắng trợn làm cho người khác không nói nên lời. Về phần —— Uông Na, bọn họ không hề xa lạ gì, nhưng ngay trước mặt vợ tổng giám đốc, cùng tổng giám đốc giống như trẻ sinh đôi. "Chưa từng thấy qua có người không biết xấu hổ như vậy." Sở Thiên Bích hướng tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc hô to. "Ai kêu em nhìn, cần gì ngược đãi thần kinh thị giác của mình?" Ôn NgọcThanh uống một ngụm trà, dáng vẻ rất thanh thản, giống như mới vừa rồingười cô gái đó ôm không phải chồng mình. "Em buồn chán." SởThiên Bích hô to, "Anh Tề đâu? Giờ em không được thấy anh ta cả ngườikhông có tí sức lực nào, thật là người rất đẹp trai nha." Ôn Ngọc Thanh liếc nhìn Lý Tử Minh một cái, quả nhiên, khóe miệng anh ta đã bắt đầu run run. Ôi! Tội quá, cô sớm nói qua, thật không có hứng thú đếnxem trò vui, anh ta còn cố tình không từ bỏ ý định, hiện tại cô khôngnhìn cũng cảm thấy thật có lỗi. Tề Thừa Chính rất đau khổ, quảthật sống không bằng chết. Vốn một mình Ôn Ngọc Thanh dùng ánh mắt gianxảo nhìn hắn cũng làm anh run sợ, cộng thêm Sở đại tiểu thư đến góp vui, thì càng thêm khổ không thể tả. Chẳng những ông chủ thỉnh thoảng dùng ánh mắt giết người bắn tới đây, còn có một vị đại luật sư khônglàm việc đàng hoàng không lo kiếm tiền, động một chút là chạy đến Sở thị tán gẫu, trước kia không bao giờ thấy anh ta ân cần với bạn bè? "Bà chủ, cô thật không vào xem một chút? Tổng giám đốc tự chủ không có tốtnhư vậy chứ?" Không phải là anh trải qua thời gian dài bất mãn mượn cơhội phát tiết, chẳng qua là nhìn vào thực tế mà nói. Dĩ nhiên, mục tiêucuối cùng của anh là dời sự chú ý của vợ tổng giám đốc. "Nếu xảyra sớm muộn sẽ xảy ra, cần gì chạy đi xem?" Ôn ngọc Thanh Vân khẽ nói,tiếp tục gõ bàn phím. Đàn ông đẹp ở phía trước, trò vui đang diễn, tâmtình của cô vô cùng vui vẻ, thật sự mạch cảm xúc tuôn trào. "Vậyhoàn toàn không ngăn cản, mặc kệ sao?" Tề Thừa Chính tận tình khuyênbảo, chỉ cầu cô nhanh chóng rời tầm mắt của mình đi, nếu không khôngbiết lúc nào thì người bên trong sẽ nuốt anh vào bụng, không nhìn lượngcông việc của anh gần đây tăng lên, ngay cả quầng thâm quanh mắt cũngxuất hiện, nghiêm trọng hơn là không ngủ đủ giấc! "Hết cách xoay chuyển, nghe qua chưa?" Cô không phải nghiêm túc đáp lại, giọng đùa cợt chiếm hơn một nửa. "Thử đều không thử liền cho là hết cách xoay chuyển?" Hiện tại Lý Tử Minhcảm thấy ban đầu Sở Thiên Hàn ký thêm một tờ hợp đồng là đã đoán trướcrồi, theo tình hình trước mắt phân tích, Ôn Ngọc Thanh nếu không phải là thiếu sợi thần kinh tình cảm, nhất định đặc biệt đùa giỡn, hoặc là cănbản không muốn cho cuộc hôn nhân giả này hoá thật, cho dù cô yêu SởThiên Hàn. Chẳng lẽ chuyện này liên quan tới thân thế của cô sao? Nghĩ đến thân thế của cô, không nhịn được cảm giác buồn nôn bốc lên,virus quá mạnh, đem rất nhiều tài liệu quan trọng của anh xoá sạch, màanh lại không dám hỏi thẳng người trong cuộc, chỉ có thừa dịp cô bịngười khác cuốn lấy không thể phân thân mới đi tìm trong laptop của cô,nhưng — cô thật sự rất ác, có một lần cô để lại một câu "Chúc ngươi chơi vui vẻ". Nếu bàn về chỉ số xấu xa, Lý Tử Minh tin Ôn Ngọc Thanh là số một. "Người thông minh nhất định vô cùng rõ ràng thời thế, sẽ không ngu mà đi lãngphí thời gian cùng tinh lực." Cô cười sâu xa, có ý thâm hiểm. Gương mặt Lý Tử Minh tuấn tú lúc trắng lúc xanh, tựa như mở ra hiệu nhuộm. "Bà xã." Phòng tổng giám đốc bỗng nhiên mở ra, gương mặt Sở Thiên Hàn có thể so với Bao Công, cực đen. Ôn Ngọc Thanh kinh ngạc chớp mắt mấy cái, "Sao, hôm nay nói trước à?" Trán Sở Thiên Hàn gân xanh hiện ra - dữ dội. Cô ấy quả nhiên là cố ý, được! Thật là thua cô ấy rồi! "Anh cũng không muốn bị coi là đứa ngốc." Sở Thiên Hàn phát điên thét lớn,xoay người vào bên trong đem Uông Na ném ra khỏi phòng làm việc, rồi đưa tay nắm Ôn Ngọc Thanh nhanh chóng vào phòng làm việc, đặc biệt dùng sức đá lên cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]