Ôn Ngọc Thanh đi trên đường không có mục đích, thấy mệt liền vào công viên nhỏ ven đường nghỉ ngơi một chút.
Ngồi ở trên ghế dài nhìn trẻ con vui chơi nô đùa, cô không nhịn được nở nụcười. Trẻ con thật là ngây thơ, đáng yêu lanh lợi, bọn chúng là hạnhphúc nhất cũng là vô tội nhất, cô không phải là không thích trẻ con,chẳng qua là không muốn cho con của cô có tuổi thơ không có niềm vui,giống như cô. Trong trí nhớ của cô chỉ có mẹ, mà không có cha, khi côbiết mình cũng có cha thì ông ấy lại chết dưới họng súng của mẹ, cảnhsát cùng tội phạm —— bọn họ có quan hệ gì? Ôn Ngọc Thanh không hiểu,cũng không muốn hiểu, thậm chí cô muốn vĩnh viễn không biết những khúcmắc trong đó.
Có một đứa trẻ mới tập đi, nó đi lắc lư lảo đảo rất nguy hiểm, không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, hình như khôngbiết từ bò là cái gì. Ở bên nhìn nó đi, vẻ mặt cha mẹ vui mừng, dườngnhư đối với đứa trẻ không chút tức giận, dũng cảm tiến lên cảm thấy kiêu ngạo.
"Thật ra thì cuộc đời cũng giống như trẻ con tập đi, không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, cuối cùng mới có thể biết đi." Một giọng nói già dặn truyền tới tai cô.
Ôn Ngọc Thanh bỗng nhiênquay đầu, sau lưng cách đó không xa có một người mặc đồ trắng, ánh mắtmặc dù vẫn lanh lợi, nhưng dấu ấn của năm tháng lại hiện rõ trên gươngmặt ông. Ông hiền lành nhìn cô, trên mặt hiện lên sự vui sướng cách xanhau không gặp.
Quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gat-cuoi/1965490/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.