Vệ Tử Câu ngưng cười, "Cô không cần phải quan tâm đến sự việc kia, tôi chỉ đem cô làm đối tượng thí nghiệm hô hấp nhân tạo mà thôi."
"Vệ tiên sinh, anh cứu tôi là sự thật, có ân phải báo."
"Có ân phải báo? Cha cô cứu chú Sử, muốn Sử Đan Ny cưới cô báo đáp; tôi cứu cô, vậy cô dùng gì báo đáp tôi? Chú Sử cũng được coi có tài có thế, côcó cái gì?" Vệ Tử Câu nói trào phúng.
"Tôi. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh không biết nên nói gì cho phải.
"Cô ngàn vạn lần không cần lấy thân báo đáp, cô đã cho Sử Đan Ny rồi, huống chi, tôi cũng không muốn nhận." Cho tới bây giờ trong lòng hắn chỉ cóSử Đan Kỳ.
Người ta đã giải quyết xong Sử Đan Ny rồi. Lăng Tâm Ảnh thầm nghĩ.
"Tôi mới không muốn lấy thân báo đáp, tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ muốn chăm sóc anh, có thể không? Coi như là tôi báo đáp ơn cứu mạng củaanh."
"Không cần." Vệ Tử Câu trả lời như đinh chém sắt.
"Vệ tiên sinh, anh cần người chăm sóc."
Vệ Tử Câu sắc mặt hơi biến.
"Ý của cô tôi là người vô dụng?" Hắn hận cảm giác phải mượn tay người khác làm mọi việc, cô lại tới tạo ra cảm giác này.
"Tôi không phải ý đó, ý của tôi là, phải . . . . ." Hắn thật sự cần ngườichăm sóc, nhưng cô lại không dám nói thẳng, sợ đả thương lòng tự ái củahắn.
"Là cái gì? Là năng lực tự chăm sóc mình cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gap-nan/2078482/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.