Chung quy là cũng đã mất đi rồi, khổ sở thì cũng không thể đổi lại được, có chút chua xót, hít hít cái mũi,không để cho bản thân mình nghĩ nhiều nữa.
Quay đầu nhìn thấy Thẩm Thác Vũ giống như đang cầm một tờ giấy, ngồi ở bàn viết viết cái gì đó, cô ở bên cạnh buồn rầu, anh đã bận rộn đến mức ngay cả thời gian dùng bữa chung với nhau cũng không có.
Lúc này Lăng Tư Miểu không nghĩ rằng cá tính thích nghi với mọi hoàn cảnh lại phát huy tác dụng.
Cô vẫn thoải mái bưng bữa sáng đến, đặt phần thịt xông khói và hai cái trứng chỗ Thẩm Thác Vũ, “Tổng giám đốc Thẩm, ăn sáng thôi.”
Lăng Tư Miểu đứng trước mặt anh, vẫn có chút không được tự nhiên, động tác thành thạo, lặng lẽ nhưng trên khuôn mặt vẫn ửng hồng đã bán đứng cô.
Nhìn Thẩm Thác Vũ rất tự nhiên, quần áo chỉnh tề, nhẹ nhàng khoan khoái, dường như không hề có chút xốc xếch nào, giống như không bị chuyện hai người phát sinh quan hệ ảnh hưởng đến, khuôn mặt đẹp trai, nụ cười nhẹ nhàng, càng thêm khoan thai tự đắc.
Bữa sáng đặt ở trước mặt vừa vặn thu hút được anh, “Đến đây, ký nó.” Giọng nói dịu dàng, đẩy giấy bút đến trước mặt Lăng Tư Miểu.
“Đây là cái gì?” Cô cầm lên rồi tò mò hỏi, còn Thẩm Thác Vũ ở bên kia chỉ làm động tác khích lệ cô đọc tờ giấy.
Thẩm Thác Vũ tao nhã dùng cơm, Lăng Tử Miểu ở bên này cầm tờ giấy xem xét, vẻ mặt ửng hồng của cô dần mất đi, hô hấp trở nên dồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-em-muon-lay-anh/96335/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.