Edit: V.O Lục Du Sinh? Mặt Thịnh Thiên Kim thoáng hiện lên ngạc nhiên. "Thiên Kim?" Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong vườn hoa. Nghe giọng nói đó, toàn thân Thịnh Thiên Kim cứng ngắc. Cô siết chặt nắm tay vào người. Trong lòng cô, ngoại trừ khiếp sợ thì cảm xúc mãnh liệt nhất, chính là tức giận và căm hận. Cô ngẩng đầu, nhìn phía trước. Chỉ thấy bên cạnh Lục Du Sinh, Hồ Điệp Nhi mặc bộ lễ phục với khăn choàng màu đỏ, cùng với người đứng bên cạnh Hồ Điệp Nhi - Thịnh Mỹ Ngọc mặc lễ phục màu hồng nhạt. Lúc Thịnh Mỹ Ngọc nhìn thấy cô, cho dù cố gắng che dấu, nhưng gương mặt mềm mại đó vẫn lộ vẻ oán hận Thịnh Thiên Kim. Mà đạo hạnh của Hồ Điệp Nhi, Thịnh Mỹ Ngọc hoàn toàn không bằng được. Chỉ thấy Hồ Điệp Nhi kích động và vui vẻ nhìn cô, mắt nén ánh lệ, cực kỳ giống một người mẹ nhìn thấy con gái "bỏ nhà đi". Giọng nói vừa rồi là phát ra từ miệng Hồ Điệp Nhi. Thịnh Thiên Kim nghe xong, trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc. Hồ Điệp Nhi không hổ là diễn viên. Kỹ thuật diễn cao như thế, khó trách lúc trước Thịnh Cát An luôn nghe lời ông nội, lại không quan tâm đến sự phản đối của ông nội, kiên trì muốn lấy Hồ Điệp Nhi vào cửa nhà họ Thịnh. Trong lòng Thịnh Thiên Kim, cảnh tượng mãi không dứt. Lúc này, một bàn tay khoát lên vai cô. Thân thể vốn cứng ngắc của cô, dần dần trầm tĩnh lại. Lửa giận trong lòng, cũng dần dần biến mất. Cô quay đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn. Mặt Bạch Thận Ngôn cũng không có biểu cảm gì, nhưng đột nhiên trong lòng cô lại ổn định lại. Lục Du Sinh ở đối diện thấy hai người bọn họ thân mật kề bên, ánh mắt thoáng hiện lên âm trầm. ... "Thiên Kim, sao con lại ở đây?" Đúng lúc này, Hồ Điệp Nhi vội vàng đi tới, muốn nắm tay Thịnh Thiên Kim. Kết quả, bị Thịnh Thiên Kim tránh đi. Nụ cười trên mặt Hồ Điệp Nhi hơi cứng ngắc. Chỉ là, bà ta không hổ xuất thân là diễn viên. Trong thời gian cực ngắn, cũng đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, dieendaanleequuydoon – V.O, thành công đổi thành hình tượng "người mẹ quan tâm con gái": "Thiên Kim, có phải con còn đang trách ba con không. Về chuyện di chúc, thật sự không liên quan gì đến ba con. Lúc trước, ông nội con qua đời, Tập đoàn Thịnh Thế gặp nguy. Các vị đổng sự đều như hổ rình mồi với nhà họ Thịnh chúng ta. Ba con làm như vậy, tất cả đều là vì Thịnh Thế, vì giữ được sản nghiệp ông nội con để lại...ở trong lòng ông ấy, con luôn luôn đều là đứa con gái ông ấy yêu thương nhất. Cho nên, con đừng dùng tính tình trẻ con kia nữa. Con không biết, từ sau khi con biến mất, ba con lo lắng bao nhiêu, dì lo lắng bao nhiêu, còn có Mỹ Ngọc nữa..." Hồ Điệp Nhi nói chuyện, một giọt nước cũng không lọt. Nội dung chỉ mấy câu ngắn ngủn, đã hoàn toàn bóp méo sự thật. Rõ ràng Thịnh Cát An thừa dịp cô hôn mê, trộm đi di sản ông nội để lại cho cô, hơn nữa xóa tên cô trên danh sách kế thừa di sản. Sau đó, cũng từ chối không thừa nhận chuyện này. Cô đi tìm ông ta, ông ta cũng trốn tránh không gặp cô, thậm chí sau đó, còn làm như không thấy Thịnh Mỹ Ngọc nhục nhã cô. Nhưng, trong miệng Hồ Điệp Nhi, chuyện này lại biến thành, Thịnh Cát An vì nghĩ cho cô, vì nghĩ cho Tập đoàn Thịnh Thế. Rõ ràng chính là kẻ trộm, chính là ăn cướp, cầm thú vì tiền tài, không để ý đến máu mủ tình thâm. Nhưng đến trong miệng Hồ Điệp Nhi, lại thành anh hùng, công thần cứu vớt nhà họ Thịnh lúc nguy nan. Nếu cô không biết chân tướng, có lẽ thật sẽ bị lời nói này của Hồ Điệp Nhi lừa. Đáng tiếc, cô biết. Bởi vì cô chính là người bị hại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]