Chương trước
Chương sau
Edit: V.O
Sau chuyện này, ông nội vừa thương tiếc lại áy náy với cô.
Cho nên, đã đón cô đến bên cạnh, tự mình nuôi dạy. Đồng thời, hung hăng dạy dỗ ba một trận. Mà chuyện Hồ Điệp Nhi gả vào nhà họ Thịnh, cũng vì chuyện người giúp việc bị vạch trần mà kéo dài hết lần này tới lần khác.
Ba không dám trút cơn giận với ông nội, cũng chỉ có thể trút cơn giận lên người Thịnh Thiên Kim.
Mà thân thể của Thịnh Thiên Kim, bởi vì người giúp việc lòng dạ hiểm độc ác ý đầu độc, cho dù sau này ông nội nghĩ rất nhiều cách, mời giáo sư bác sĩ cực kỳ có uy tín về phương diện này khắp trong và ngoài nước, cũng không thể giải được loại thuốc độc này, dẫn đến thân thể cô bị hư hại.
Sau này, thân thể của cô luôn được nuông chiều, nhưng vẫn vô cùng suy yếu.
Không thể vận động quá kịch liệt, không thể bị kích động.
Lần này, cô hôn mê không tỉnh, cũng là vì đột nhiên ông nội qua đời, khiến cho lòng cô cực kỳ tổn thương.
Mà Đêm Giáng Sinh ba năm trước, đột nhiên cô phát bệnh, sau đó sốt cao ba ngày ba đêm. Sau khi hạ sốt, lại hôn mê suốt cả một tháng. Lần đó, bệnh viện gửi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, tất cả mọi người cho rằng cô sẽ không sống nổi nữa. Kết quả, một tháng sau, cô lại tỉnh lại như kỳ tích.
Nhưng cho dù tỉnh lại, cô cũng phải tĩnh dưỡng ở trong nhà hai tháng, mới có thể ra cửa.
Sau lần khỏi bệnh đó, ông nội cũng không ép buộc cô nữa.
Có lẽ cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu ông trời muốn lấy mạng Thịnh Thiên Kim, vậy bọn họ có ngăn thế nào cũng không được. Thay vì mỗi ngày cẩn thận dè dặt, khiến cô chuyện này không thể làm, chuyện kia không thể làm, còn không bằng để cô sống theo ý mình, thỏa sức hưởng thụ cuộc sống.
Từ đó về sau, dieendaanleequuydoon – V.O, Thịnh Thiên Kim hoàn toàn giải phóng bản thân.
Cô bắt đầu hưởng thụ cuộc sống nên có ở độ tuổi này; thường xuyên tham gia họp mặt, theo đuổi những gì trước kia mình không dám theo đuổi; còn ra nước ngoài ở một năm...
...
Chỉ là, Thịnh Thiên Kim chưa bao giờ nghĩ tới, sinh mạng mình luôn khát vọng mà không có cách nào hoàn chỉnh được, ở trong miệng ba, lại biến thành "Sao còn chưa chết".
Sao còn chưa chết chứ?
Nếu lần đó cô chết, thật tốt. Tất cả mọi người đều vui vẻ.
Nếu cô chết, Tập đoàn Thịnh Thế sẽ hoàn toàn thuộc sở hữu của bọn họ. Di sản của ông già, cũng chỉ có thể để lại cho bọn họ, sẽ không sinh ra nhiều phiền phức như vậy nữa.
Có người vợ dịu dàng tri kỷ, có con gái đáng yêu hiểu biết...
Thịnh Thiên Kim là cái gì? Hoàn toàn là sự tồn tại không cần thiết.
...
Thịnh Cát An không nói ra tiếng, nhưng dường như Thịnh Thiên Kim đã "nghe" được.
"Nếu lúc trước, nó không được sinh ra thì tốt rồi." Đúng lúc này, Thịnh Thiên Kim nghe được Thịnh Cát An buồn bã nói.
Lòng cô, hoàn toàn chìm xuống đáy biển.
Hồ Điệp Nhi đứng bên cạnh, khuôn mặt không che dấu được sự vui sướng, nhưng miệng vẫn nói: "Cát An, Thiên Kim còn ở đây, nếu con bé nghe được thì sẽ đau lòng biết bao."
"Nghe được thì thế nào?"
Thịnh Cát An nghe bà ta nói như vậy, trực tiếp bùng nổ: “Anh muốn để nó nghe thấy! Lúc trước, nếu không vì để ông già vui, anh cũng sẽ không cưới mẹ nó vào cửa! Còn có trước đó ông già bị tai nạn xe, nói chúng ta tạm thời giấu nó, miễn cho nó bị kích động mà phát bệnh. Ha ha! Giấu, sao có thể? Anh còn cố tình gọi điện thoại cho nó, muốn nó bị kích động!"
Nói tới đây, giọng ông ta hơi dừng một chút: "Tốt nhất lần này, chết quách đi thì tốt rồi."
...
Sau đó, Thịnh Cát An lấy một bản chuyển nhượng cổ quyền Tập đoàn Thịnh Thế ra.
Thịnh Thiên Kim chỉ cảm thấy ngón tay chợt lạnh, phía trên bị bôi thứ gì như đất sét. Sau đó, Thịnh Cát An cầm lấy ngón tay Thịnh Thiên Kim, ấn một cái lên giấy chuyển nhượng.
"Được rồi!"
Thịnh Cát An mừng rỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.