Edit: V.O
Người tới vẫn đứng yên bên cạnh giường bệnh, dường như đang cúi đầu đánh giá cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy ống thở trên mặt bị người kéo ra. Sau đó, không khí chung quanh như bị rút đi, toàn thân co rút đau đớn.
"Mỹ Ngọc, con làm gì vậy? Nhanh đặt lại!"
Đúng lúc này, lại có người tiến vào, bắt lấy tay cô gái, đặt ống thở về lại.
Nhận được oxy, cơn đau như kim châm trong đầu Cố Niệm dần dần biến mất, hô hấp cũng dần dần bằng phẳng lại.
"Mẹ, mẹ cản con làm gì?" Cô gái vừa kéo ống thở của Cố Niệm ra, vừa quát lên với người đến. Khuôn mặt cô ta vốn thanh thuần động lòng người, nhưng vẻ mặt dữ tợn lúc này, lại phá đi vẻ đẹp của cô ta.
Sau khi cơn đau giảm bớt, Cố Niệm vừa khéo nghe được câu đó.
Mẹ?
Người vừa mới muốn giết cô, là Thịnh Mỹ Ngọc?
Cố Niệm không thể tin được.
"Con bé ngốc, mẹ từng nói với con bao nhiêu lần, phải kiên nhẫn một chút. Có một số chuyện, con có thể làm, nhưng có chuyện, con có ghét cũng không thể tự mình ra tay. Bởi vì như vậy rất dễ để lại nhược điểm." Sau đó, người phụ nữ xinh đẹp kia mở miệng.
Cố Niệm nghe được giọng nói quen thuộc này, tâm tình đã không còn dùng "khiếp sợ" để hình dung.
"Nhưng mẹ, chúng ta đợi nhiều năm như vậy, bây giờ, ông nội thật vất vả chết rồi, chỗ dựa vững chắc của Thịnh Thiên Kim đã không còn. Chẳng lẽ, mẹ còn muốn con tiếp tục chịu đựng Thịnh Thiên Kim làm mưa làm gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-dung-toi-day/555649/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.