Edit: V.O
"Này, Thiên Kim, sao cô không nói chuyện nữa? Cô có đang nghe không? Này này này..."
Người đầu kia điện thoại, không nghe được câu trả lời, chỉ nói thêm một câu: "Cô nhanh về đi", rồi cúp điện thoại.
Mặt Cố Niệm, trắng bệch dọa người.
Lúc này, xe đứng ở cửa nhà hàng.
"Cô gái, đến Bích Lạc Đinh rồi...cô, cô cần đến bệnh viện xem thử không? Sắc mặt cô thật dọa người." Người lái xe quay đầu, nói.
Cố Niệm không nói gì.
Lúc này, đầu cô hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần.
"Này, cô gái!"
Người lái xe gọi cô vài tiếng, mới kéo cô tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt rã rời nhìn phía trước, giọng nói nỉ non: "Đến sân bay! Đưa tôi đến sân bay!"
"Cái gì? Sân bay? Không phải là cô đến nhà hàng..."
"Đưa tôi đến sân bay! Tôi muốn đến sân bay!" Đột nhiên Cố Niệm nổi bão, hét lớn.
Người lái xe bị hoảng sợ, lo lắng nhìn cô, sau đó quay đầu lại lái xe rời đi.
...
Cố Niệm ngã lên ghế ngồi.
Hai tay cô ôm ngực thật chặt, sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này, cô nào còn có tâm tư nghĩ đến cuộc hẹn, nghĩ đến Bạch Thận Ngôn.
Tin trong điện thoại vừa rồi, đã khiến lòng cô như dao cắt...
Thiên Kim, cô mau về đi. Ông nội cô qua đời.
Ông nội...
Miệng cô, lúc đóng lúc mở, nói mà không ra tiếng.
...
Lúc xe chạy đến cửa chính, dieendaanleequuydoon – V.O, vừa khéo có một chiếc Rolls-Royce lướt qua.
Cố Niệm mất hết hy vọng, ngồi xe taxi rời đi.
Bạch Thận Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-dung-toi-day/555647/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.