Edit: V.O
Hơn mười giờ, sắc trời sớm đã tối đen.
Trên bầu trời, mưa nhỏ rơi.
Lúc xe Bạch Thận Ngôn chạy qua góc, đèn đầu xe chiếu đến, liếc mắt đã nhìn thấy Cố Niệm ôm hai chân, ngồi xổm ở cửa.
Xe ngừng lại.
Ngọn đèn màu trắng, chiếu lên thân thể cô.
Vai Cố Niệm hơi run run, sau đó từ từ ngẩng đầu.
Có lẽ vì ngọn đèn hơi chói mắt, cô che tay trên trán, cản lại.
Sau đó, mở to đôi mắt vô tội, sắc mặt tái nhợt nhìn bên này.
...
Trong xe, Bạch Thận Ngôn vẫn không nhúc nhích.
Một phút sau, cửa xe mở ra từ bên trong, có người miễn cưỡng bật dù đi xuống.
Lông mi Cố Niệm treo một giọt mưa, hơi run nhè nhẹ.
Lúc người đó đến gần, trong ánh mắt Cố Niệm, thoáng hiện lên một chút thất vọng.
Không phải là Bạch Thận Ngôn.
"Cố tiểu thư."
Trợ lý Lý nhét dù vào trong tay cô, nói: "Bạch gia nói, cô cầm chiếc dù này che mưa, rời khỏi đây đi."
"Tôi không cần che dù, tôi muốn gặp anh ấy! Tôi có lời muốn nói với anh ấy." Cố Niệm cố chấp, không nhận chiếc dù này.
"Cố tiểu thư, xin đừng làm tôi khó xử. Bạch gia..." Lúc trợ lý Lý tiếp tục khuyên, Cố Niệm đã dẫm lên nước mưa, đi nhanh đến chỗ xe.
Cô vòng qua đầu xe, đi đến bên ngoài cửa sổ xe Bạch Thận Ngôn.
"Cốc cốc cốc..."
Cố Niệm cúi người, gõ vang cửa sổ xe.
Nhưng, bên trong không có chút phản ứng nào.
"Bạch Thận Ngôn, anh mở cửa sổ xe ra, tôi có lời muốn nói với anh!" Cố Niệm kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-dung-toi-day/555632/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.