Edit: V.O
Sau khi Cố Niệm nói xong, vẫn luôn luôn mỉm cười, chờ mong nhìn Bạch Thận Ngôn.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian từ từ trôi qua.
Nụ cười trên mặt Cố Niệm, càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng cứng ngắc.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn vẫn không quay đầu, vẫn không tỏ vẻ gì.
Ngay lúc sự kiên nhẫn của Cố Niệm sắp cạn kiệt, ánh mắt Bạch Thận Ngôn, cuối cùng cũng buông lỏng.
Cố Niệm thở hắt ra.
Chuyện nhỏ, còn chưa từng có người đàn ông nào, có thể không nhìn Cố Niệm tôi.
Vừa rồi giả bộ lạnh lùng như núi băng như vậy, bây giờ còn không phải lại ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Ngay lúc Cố Niệm đắc ý, Bạch Thận Ngôn ra hiệu với trợ lý bên cạnh.
Trợ lý hiểu ý, đi tới chỗ Cố Niệm.
"Vị tiểu thư này, mời rời khỏi đây được không? Cô quấy rầy BOSS nhà tôi ăn cơm." Trợ lý mỉm cười nói.
"Cái gì, cái gì?" Nụ cười trên mặt Cố Niệm, không nhịn được: "Anh, tôi...anh anh, anh muốn đuổi tôi đi?"
Vẻ mặt cô khiếp sợ, lòng tràn đầy hỗn loạn.
"Không phải 'Đuổi', là 'Mời' ." Trợ lý tiên sinh sửa lại: "Tiểu thư, mời rời khỏi đây."
"Tôi..."
Cố Niệm chỉ tay vào mình, lại nhìn nhìn Bạch Thận Ngôn.
Thật hoang đường.
Từ lúc Cố Niệm cô xuất sơn đến nay, lần đầu tiên bắt chuyện bị người mời đi!
Hô, hô, hô...
Sau khi hít sâu vài cái, Cố Niệm đè lại cảm xúc trong lòng, cố gắng vẫn mỉm cười: "Vậy bây giờ Bạch Thận Ngôn tiên sinh đã không rảnh, tôi đây sẽ chờ khi nào anh rảnh lại hẹn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-dung-toi-day/263869/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.