Loan Đậu Đậu đau xót, nước mắt ròng ròng nhìn hắn, cảm động nói không ra lời!
Thạch Thương Ly véo cái mũi của nàng, giọng cưng chìu nói: “ Không được khóc, khóc nhìn rất xấu”.
Loan Đậu Đậu ôm chặt cổ của hắn, vùi đầu vào bộ ngực rộng lớn cao ngạo cùa hắn, nghẹn ngào nói không lên lời. Anh như vậy, làm sao em có thể buông tay? Anh như vậy, làm sao em có thể ra đi?
“ Thạch Thương Ly, em không muốn kết hôn, chúng ta cứ như vậy sống cả đời, được không? “
Thạch Thương Ly thoáng chốc ngỡ ngàng, lúc sau mới vươn tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé, giọng nói trầm thấp đồng ý: “ Được”.
Loan Đậu Đậu hít sâu, đè nén không cho nước mắt rơi xuống
“ Thạch Lãng?” Hàn Tĩnh ra mở cửa thấy anh đứng đấy, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.
Tay nhét trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, Thạch Lãng nói ngay vào trọng tâm: “ không cần làm tổn thương nữa, cô ra điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý.”
“ A!” Hàn Tĩnh buông tiếng cười lạnh, một tay đặt trên bụng mình, một tay nắm chặt nắm cửa, thâm ý nói: “ Hóa ra là vậy! Vậy anh đi tìm Loan Đậu Đậu đi. Dù sao tôi cũng ra điều kiện thứ hai cho cô ta rồi. Cô ta sẽ nói cho anh biết phải làm sao!”.
“ Đậu Đậu?” Thạch Lãng nhíu mày, ánh mắt xoáy sâu vào người nàng, lạnh lẽo hỏi: “ Rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy?”.
“ Tốt nhất anh nên đi hỏi cô ta, tôi không thể nói!” Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551249/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.