Loan Đậu Đậu đẩy Thạch Thương Ly nằm trên giường nghỉ ngơi không cho tắm, không cho xuống giường, chỉ cho ăn và ngủ, mỗi ngày cẩn thận chăm sóc hắn. Hàn Khác Thành nhìn thấy vậy không thoải mái, dù sao Đậu Đậu cũng là con gái ông ấy, từ nhỏ đến lớn chưa phải làm việc gì nặng, cẩn thận che chở, bây giờ lại giống như bảo mẫu chăm sóc Thạch Thương Ly, trong lòng ông có thể thoải mái sao? Quan trọng hơn là đau lòng sợ con gái sẽ mệt. Cố ý nói quản gia cho người chăm sóc Thạch Thương Ly để Đậu Đậu đỡ mệt. Đáng tiếc Đậu Đậu không muốn bọn họ chăm sóc Thạch Thương Ly, chuyện gì cũng muốn tự làm, dù sao Thạch Thương Ly cũng thích sạch sẽ lại không thích người lạ cho nên nguyện ý chịu khổ chứ không muốn hắn phải gượng ép bản thân! Nếu không phải vì cô hắn cũng sẽ không phải chịu tội như vậy. “Con đối với cậu ta có tốt quá không? Đàn ông nếu quá cưng chiều sẽ hư đấy!” Hàn Khác Thành bất đắc dĩ nhắc nhở cô, không nên dung túng Thạch Thương Ly đến hư! Loan Đậu Đậu đóng cửa phòng dẩu môi: “Trước kia con cũng chăm sóc anh ấy như vậy cũng không sao!” “Cái gì?” Hàn Khác Thành nhíu mày, trong lòng càng khó chịu. Loan Đậu Đậu le lưỡi ôm cánh tay ông ấy: "Không có gì! Con gái ba lớn rồi, không còn đứa bé mà người khác phải chăm sóc nữa, con cũng có thể chăm sóc người khác! Ba không cần lo lắng!” Hàn Khác Thành bất đắc dĩ than thở: “Đều nói con gái lớn không giữ được, quả nhiên là thật!” “Hì hì!” Loan Đậu Đậu cười cười, chợt thấy cửa phòng mở, người giúp việc như đang lau dọn, hiếu kỳ hỏi: “Cái gì vậy?” “Có muốn đi vào xem không?” Hàn Khác Thành hỏi. “Uhm.” Loan Đậu Đậu buông cánh tay ông ấy, đi vào, ánh mắt kinh ngạc không thốt nên lời. Người giúp việc thấy bọn họ muốn mở miệng Hàn Khác Thành lại phất tay ý bảo đi ra. Loan Đậu Đậu bước từng bước vào giữa phòng, thấy bên trái cạnh thường là một cái tủ kính, mỗi một ô vuông đều đặt một chiếc hộp, còn có giường viền hoa, phía trên là màn công chúa, không khí tràn ngập mùi hoa thoang thoảng. “Ba......” Loan Đậu Đậu đứng trước tủ kính nhừng từng hộp quà trên đó viết: “Sinh nhật vui vẻ, Đậu Đậu!” Mười hai tuổi, mười ba tuổi, mười bốn tuổi....... Độ tuổi tăng dần, không dính một hạt bụi, mỗi ngày đều có người quét dọn, sửa sang lại, nhìn còn mới tinh! Hàn Khác Thành đi tới phía sau cô, giọng khàn khàn: “Lúc đó con hận ba như vậy có đưa cho con thì con cũng sẽ không nhận. Ba nghĩ nên giữ lại thì tốt hơn, ngày nào đó con tha thứ cho ba còn có thể muốn nhận.” “Ba!” Loan Đậu Đậu xoay người nhào vào lòng ông, nắm chặt quần áo ông, nước mắt ào ào chảy xuống “Là con không tốt, là con cần có sự tha thứ của ba! Là con hiểu lầm ban hư vậy, thật xin lỗi! Ba, con thật là không hiểu chuyện.” “Đứa bé ngốc nghếch!” Hàn Khác Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô, cúi đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói: “Vĩnh viễn không được nói ba chữ xin lỗi ba! Con là con gái ba, mặc kệ con làm gì có lỗi, ba đều sẽ không tức giận! Biết không?” “Vâng.” Toàn bộ áo ông ấy đều thấm đẫm nước mắt của Đậu Đậu. Hàn Khác Thành bất đắc dĩ cười nhưng rất vui! Như vậy mới là con gái bảo bối của ông ấy! Cả đời này ông ấy không muốn gì chỉ cần Đậu Đậu bình an vui vẻ là ông ấy đã hài lòng rồi nếu không đến lúc chết sẽ không có mặt mũi nào gặp Loan Loan! Loan Đậu Đậu ôm ông ấy. Gian phòng này là của cô vì cách trang trí trong phòng giống những gì cô đã vẽ, khi đó ba còn cười nói cô mơ mộng nhưng vẫn đồng ý ngày nào đó sẽ trang trí cho cô một căn phòng giống như vậy, sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, cô lại hận ông ấy! Lại không nghĩ rằng những lời cô đã nói ba chưa từng quên! “Bảo bối!” Hàn Khác Thành gọi. Loan Đậu Đậu ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn ông ấy, bàn tay thon dài nhét một tờ chi phiếu vào tay cô, giọng nói cưng chiều: “Cầm lấy.” Đếm một lần lại một lần, hai mắt mở to, miệng có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng, cầm chi phiếu bàn tay run rẩy: “Ba?” Hàn Khác Thành cười, vỗ vai cô: “Nghe Kuroki nói con cần tiền! Con cầm lấy, xem như ba bồi thường cho con tiền tiêu vặt những năm qua!” Mười triệu đô la tiền tiêu vặt!!!! Loan Đậu Đậu nước mắt lưng tròng, cảm động không biết nói gì, ba đối với cô thật tốt! “Chẳng lẽ ba không muốn biết con cần nhiều tiền như vậy làm gì?” “Cái này có gì hay?” Hàn Khác Thành nhíu mày, buồn cười nói: “Cho con gái là điều một người làm ba phải làm! Về chuyện con làm gì đó là chuyện của con! Chỉ cần bảo bối của ba mở miệng dù có táng gia bại sản ba cũng cho con! Hơn nữa,chút tiền này chưa là gì!” “Ba, cảm ơn.” Trăm ngàn lời nói không bằng ba chữ này. Hàn Khác Thành vuốt đầu cô khẽ cười không nói. Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch. Loan Đậu Đậu cẩn thận cất tờ chi phiếu không để cho Thạch Thương Ly biết, cũng không thể để cho bất cứ ai biết chỉ có cô biết tờ chi phiếu này quan trọng với Kỳ Dạ như thế nào. “Nếu có việc gấp con hãy cùng cậu ta quay về đi! Vết thương của cậu ta cũng không nghiêm trọng có thể ngồi máy bay quay về!” Hàn Khác Thành nói, mặc dù không bỏ được con gái nhưng con bé có đường phải đi, ông ấy không thể theo con bé cả đời, chỉ có Thạch Thương Ly mới có thể đi cùng con bé! “Vâng! Ba, lần sau con sẽ đưa tiểu thối về thăm ba! Nó sẽ theo họ ba, về sau sẽ ở cạnh ba! Ba sẽ không cô đơn một mình!” Loan Đậu Đậu hít mũi. Hàn Khác Thành cười gật đầu, thật ra thì có ở bên cạnh hay theo họ của ông ấy hay không cũng không quan trọng, ông ấy không phải người mang tư tưởng phong kiến! Thạch Thương Ly cùng Đậu Đậu tạm biệt Hàn Khác Thành bay về, mà Thạch Lãng sau ngày bọn họ tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi. Có lẽ ba người bọn họ đều hiểu kết thúc chuyện tình yêu của ba người sẽ thế nào. Cơ thể Kỳ Dạ đã bình phục, ở chung với Thẩm Nghịch sống cuộc sống ngọt ngào khiến người ta kinh ngạc! Lúc biết bọn họ quay về còn cố ý đến sân bay đón. “Mắt Thẩm Nghịch không tốt, sao lại đưa anh ấy đến đây? Sân bay rất đông người!” Loan Đậu Đậu khẽ trách Kỳ Dạ. Thẩm Nghịch cười cười: “Là tôi muốn đến, ở nhà rất chán.” Kỳ Dạ giúp Thạch Thương Ly xách hành lý đặt trong xe, quay đầu nói với Đậu Đậu: “Sắc mặt anh trai không tốt lắm, có phải có chuyện gì không?” Loan Đậu Đậu liếc nhìn hai người đàn ông khẽ nói: “Về nhà sẽ nói với cậu!” Dọc đường đi Đậu Đậu không nói gì với Kỳ Dạ, ngược lại Thẩm Nghịch cùng Thạch Thương Ly nói về thị trường chứng khoán, bây giờ Thẩm Nghịch đầu tư chứng khoán chứ không đi làm ở bất cứ công ty nào. Anh ấy cũng không có ý định gì chỉ muốn kiếm tiền nuôi Kỳ Dạ! Trước mắt xem như thuận lợi, phòng ốc đã mua, cuộc sống khá ổn. So với trước kia nhẹ nhõm hơn. Về đến nhà Thạch Thương Ly bị Đậu Đậu đẩy xuống ghế nghỉ ngơi, lôi Kỳ Dạ đến phòng bếp! Dù sao cô cũng không mệt, Thạch Thương Ly thấy có Kỳ Dạ cũng không ngăn cô, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Nghịch. Loan Đậu Đậu đóng cửa phòng bếp, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn hai người đàn ông thấy không có gì hoải nghi. Lúc này mới đi tới cạnh Kỳ Dạ quan tâm hỏi: “Cô gái chết tiệt kia có tìm cậu không?” Kỳ Dạ khẩn trương quay đầu nhìn Thẩm Nghịch nhỏ giọng nói: “Có gọi điện thoại cho tôi, chẳng qua là chưa có đủ tiền. Thẩm Nghịch vẫn chưa biết nhưng cứ như vậy cũng không phải là cách hay. Tôi đang suy nghĩ có nên đi cầu xin ông nội không!” Loan Đậu Đậu lấy chi phiếu ra nhét vào tay cậu cẩn thận nói: “Cầm lấy! Không được cho Thạch Thương Ly biết, anh ấy sẽ làm thịt tôi!” Kỳ Dạ nhíu mày, lấy chi phiếu ra liếc mắt nhìn, thiếu chút nữa hét lên: “Sao cô có nhiều tiền như vậy?” “Hừ.....” Loan Đậu Đậu nhỏ giọng nói: “Là ba tôi cho tôi, chỉ là tôi muốn cho cậu mượn! Trước mắt hai chuyện đã làm, bây giờ chuyện thứ ba.......” Loan Đậu Đậu lo lắng nhìn cậu. Nụ cười trên mặt Kỳ Dạ có chút cứng ngắc, giọng trầm thấp nói: “Bánh bao đậu cảm ơn cô! Mặc kệ thế nào đứa bé kia vẫn phải được sinh ra, cô đã giúp tôi rất nhiều, chuyện còn lại để tôi tự giải quyết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]