“Bởi vì em là người phụ nữ của anh!” Trán Thạch Thương Ly đầy mồ hôi, ánh mắt tỉnh táo thâm thúy, nước biển lạnh băng tràn đến trước ngực hắn, quần áo ướt sũng, nếu như có một đợt sóng đánh tới bọn họ có thể bị cuốn đi.
“Em không phải là người phụ nữ của anh, sớm đã không phải. Em vừa xấu vừa ngu, những năm này em đã hận sai người rồi! Em tự hành hạ mình, hành hạ người yêu mình......Em không cách nào tha thứ cho bản thân!”
Đôi mắt trong suốt ngày xưa bây giờ đã trống rỗng xám xịt lúc biết rõ sự thật thậm chí không còn hy vọng......
Thạch Thương Ly chỉ lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Không ai trách em, bảo bối, chúng ta chưa bao giờ trách em! Cho nên em dừng trách mình. Tới đây, đến cạnh anh.”
Loan Đậu Đậu lắc đầu, nước mắt tràn ra, nhìn bàn tay hắn duỗi về phía mình, căn bản không có dũng khí nắm bàn tay hắn.....
Loại cảm giác này thật đau khổ.
Nước lạnh bao quanh cơ thể cô, sóng lớn nhào tới có thể nhấn chìm đầu cô, sợi tóc ướt đẫm dính trên cổ, khuôn mặt đầy nước mắt. Nhưng những thứ này so với những đau đớn cùng khó chịu trong lòng thì có là gì.
Cũng bởi vì không có ai trách cứ cô nên cô không cách nào tha thứ cho bản thân.
Đôi mắt Thạch Thương Ly dần trở nên mềm mại, đôi môi nở nụ cười ấm áp, vẫn giơ tay về phía cô. Đôi môi khẽ nói tám chữ: “Em sống, anh sống, em chết, anh chết!”
Loan Đậu Đậu hoảng hốt, không nói ra lời, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551236/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.