“Kỳ Dạ.......” Thẩm Nghịch đứng trước bàn mở, bàn tay run rẩy nắm tay cậu lo lắng cùng sợ hãi. Nếu như giờ phút này có thể nhìn thấy thì thật tốt, có thể biết cậu bị thương nghiêm trọng thế nào nhưng anh ta không nhìn thấy chỉ có thể cảm nhận qua bàn tay, hình như có chất lỏng dính tay, cánh mũi đều là mùi máu tanh.
Kỳ Dạ chậm rãi mở mắt, nhìn dáng vẻ sợ hãi của anh ta, khóe miệng hơi mở muốn nói chuyện lại nói không nên lời, tay bị anh ta nắm chặt nhưng một chút hơi sức cũng không có. Chỉ có thể thấy cả người máu đầm đìa nhìn thấy mà ghê.
Giờ phút này cậu cảm thấy may mắn vì Thẩm Nghịch không nhìn thấy, không thấy vẻ nhếch nhác lúc này của cậu.
Thẩm Nghịch nghiêng người, bàn tay dính máu vuốt ve khuôn mặt cậu, giọng khàn khàn hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Em biết rõ......Biết......Anh thật sự không muốn kết hôn với cô ấy......Cho nên không cần phải kết hôn! Xem như không thể ở chung một chỗ......Xem như anh không yêu em......Cũng không sao.......Chỉ cần.....Anh không cần phải......Ép buộc mình.....Thẩm Nghịch, anh quá mệt mỏi rồi.”
Chỉ mấy câu ngắn gọn nhưng Kỳ Dạ nói vô cùng khó khăn, vì nói không ra hơi nên chỉ có một mình Thẩm Nghịch nghe hiểu.
Đôi tay Thẩm Nghịch vuốt mặt cậu, trước mắt mờ mịt, nước mắt trong suốt rớt xuống gò má Kỳ Dạ.......
Cậu ấy vì anh ta.......
Kỳ Dạ vì muốn anh ta không kết hôn mà nhảy lầu......
Cậu ấy vẫn luôn là người hiểu anh ta!
Cậu ấy vẫn luôn có thể nhìn thấu anh ta chỉ là anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551215/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.